Phật Môn Ác Thê
Chương 147 : Ngự thú sư chân chính
Ngày đăng: 13:25 18/04/20
Âm Tế Thiên lại đảo mắt sang Tà Hàng lão tổ và U vực lão tổ đang đứng bàng quan xem chiến. Lực chú ý của Tà Hàng lão tổ và U Vực lão tổ đều tập trung vào bọn Yêu quái lão tổ, không hề nhận thấy có người quan sát mình. Lúc hai người kia tràn đầy hứng thú xem cuộc chiến, bỗng dưng có mười cái bóng đen len lén từ bên cạnh bọn họ chui ra, bay thẳng đến chỗ Yêu quái lão tổ, sau đó cùng bọn Yêu quái lão tổ đánh nhau. Bất thình lình làm bọn Yêu quái lão tổ trở tay không kịp.
Đến khi Tà Hàng lão tổ và U Vực lão tổ thấy rõ mười bóng đen kia là gì, sắc mặt liền đại biến, lập tức cúi người xuống xem xét túi thú của mình. Dĩ nhiên, túi thú của bọn họ trống không.
“Xảy ra chuyện gì?” Tà Hàng lão tổ ngẩng đầu, khuôn mặt cực kỳ khó coi nhìn U Vực lão tổ. Còn U Vực lão tổ thì mờ mịt trả lời: “Cái này… ta không có thả khế ước thú!”
Ngay lúc đó, Quỷ Quái lão tổ đang đánh nhau trên không bỗng gầm lên giận dữ: “Tà Hàng lão tổ, U Vực lão tổ!!! Các ngươi có ý gì?”
Quỷ quái lão tổ và hai người Tà Hàng lão tổ đã quen biết nhau gần cả ngàn năm, sao có thể không nhìn ra khế ước thú của bọn họ chứ! Tà Hàng lão tổ nhăn mày vội vàng giải thích: “Chúng ta…”
Hắn còn chưa nói dứt lời liền nhìn thấy yêu thú của Quỷ quái lão tổ và Yêu quái lão tổ công kích về phía mình. Lúc này các vị lão tổ tà tu cùng đám khế ước thú đánh nhau đến loạn cả lên. Ly Trĩ lão tổ buồn cười nhìn bốn người và hơn chục con yêu thú kia, sau đó nhích người đến gần Sảnh giao dịch hơn.
Ngàn Đạo() trông thấy lão tổ nhà mình liền lập tức tiến lên, đưa một cái gói to cho Ly Trĩ lão tổ, sau đó thấp giọng bẩm báo: “Lão tổ đây là linh thạch thu được từ việc bán đấu giá hai món đồ kia!”
(Tên ẻm là Thiên Đạo mới đúng, nhưng như thế thì trùng vời Thiên Đạo cai quản trời đất nên ta sửa thành Ngàn Đạo)
Sau khi hắn nhìn thấy Thạch Phong Điểu làm theo lời mình, thì mỉm cười đầy tà mị: “Đây mới là Ngự thú sư chân chính!”
Nếu trước đó Ngục Tuyền lão tổ không từng dùng lực tương tác ma hợp qua Thạch Phong Điểu, nhất định lão sẽ cho rằng Thạch Phong Điểu là khế ước thú của Âm Tế Thiên, bằng không thì sao nó lại nghe lời Âm Tế Thiên đến vậy. Âm Tế Thiên nhìn Thạch Phong Điểu nói: “Thạch Phong Điểu, ngươi đi được rồi. Đừng để bốn vị lão tổ bắt được!”
Thạch Phong Điểu lập tức ngửa đầu lên trời gào thét một tiếng, hai cánh đập mạnh xuống đất, rồi xoay người bay khỏi Hội trường đấu giá, bốn vị lão tổ ở phía sau bị khế ước thú ngăn trở, không thể nào đuổi theo nó. Âm Tế Thiên thấy Thạch Phong Điểu rời đi rồi mới ghé tai Ngục Tuyền lão tổ châm chọc: “Ngươi mang danh là Ngự thú sư mà một con yêu thú cũng không thuần phục được, quả thực là một lão phế vật!”
Ngục Tuyền lão tổ nghe hắn nói như thế, hai mắt trợn trừng, không thể tin lại sẽ có người dám nhục mạ mình. Nếu chẳng phải lão yếu đến mức không thể mở miệng thì nhất định phải cho tiểu tử thúi này biết tay.
Đúng lúc này, đám đệ tử của Ngục Tuyền lão tổ chạy về phía hai người: “Lão tổ! Lão tổ! Ngài không sao chứ?”
Đám đệ tử nhanh chóng tiếp nhận Ngục Tuyền lão tổ từ Âm Tế Thiên. Lúc chuẩn bị buông tay, Âm Tế Thiên ngầm sử dụng phong nhận đánh về phía bụng Ngục Tuyền lão tổ. Lập tức, lão ta phun ra một búng máu tươi, làm các đệ tử sợ hãi không thôi!
Âm Tế Thiên nhếch khóe môi, hai tay chắp lại nói với đám đệ tử kia: “A di đà phật, thương thế của Ngục Tuyền thí chủ rất nghiêm trọng!”.