Phật Môn Ác Thê

Chương 164 : Thí nghiệm (2)

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Âm Tế Thiên không khỏi ngờ vực. Cửa hàng đang chuẩn bị thí nghiệm Ngự thú sư sao? Vậy Bắc Vạn Trọng tới đây là để thí nghiệm à?



Thế nhưng….



Nếu Bắc Vạn Trọng thật sự muốn thí nghiệm, chắc rằng Bắc gia cũng sẽ có yêu đan để cho gã làm mà, vì sao lại phải ra bên ngoài? Âm Tế Thiên tiếp tục hỏi người trẻ tuổi kia: “Đám người vừa rồi sao lại vội vội vàng vàng rời đi vậy?”



“Ý ngươi là Vạn tổng quản của Bắc gia?”



Âm Tế Thiên gật đầu! Người trẻ tuổi xì một tiếng: “Gã cho rằng chỉ cần thay quần áo khác liền sẽ không ai nhận ra gã là Vạn tổng quản của Bắc gia? Ta nghĩ chắc là gã nghèo đến điên rồi!” Người kia thấy vẻ mặt vẫn chưa hiểu gì của Âm Tế Thiên, bèn tiếp tục nói: “Hoa gia cố ý mở gian cửa hàng này, chủ yếu để cho các Ngự thú sư không thuộc bất cứ môn phái nào tới làm thí nghiệm, mục đích là hòng chiêu mộ nhân tài vào Hoa gia. Ngoài ra còn có một cuộc tỷ thí nữa. Nếu trở thành một trong ba người giỏi nhất thì có thể nhận được linh thạch tuyệt phẩm. Bởi vậy, Vạn tổng quản của Bắc gia chạy tới làm thí nghiệm đương nhiên sẽ bị quản sự của Hoa gia đuổi đi rồi!”



Âm Tế Thiên nghe thấy có thể nhận được linh thạch tuyệt phẩm liền nhướng mày thầm nghĩ: Có phải do hắn chặn mất tài lộ của Bắc Vạn Trọng cho nên gã mới bất đắc dĩ chạy tới Hoa gia tham gia tỉ thí để mong nhận được linh thạch hay không? Chẳng biết Hoa gia trao giải bao nhiêu linh thạch tuyệt phẩm mà có thể khiến Bắc Vạn Trọng mò tới đây nhỉ?



“Chỉ cần là một trong ba người giỏi nhất liền sẽ có linh thạch sao?”



Vừa mới nói đến linh thạch tuyệt phẩm, người trẻ tuổi kia lập tức trở nên kích động: “Ba người đứng đầu ít nhất phải là Ngự thú sư cấp tám, mới có thể nhận được năm trăm viên linh thạch tuyệt phẩm. Còn Ngự thú sư cấp chín sẽ được hai nghìn viên. Bởi vậy, Ngự thú sư không thuộc môn phái đều chạy đến đây để thí nghiệm. Cho dù là không được trên cấp tám thì cũng có thể kiểm tra năng lực của mình mà không mất đồng nào.”



Âm Tế Thiên nghe thấy ngự thú cấp tám được tới năm trăm viên linh thạch tuyệt phẩm liền mắt trừng lớn. Khó trách Bắc Vạn Trọng lại vứt bỏ thể diện chạy tới đây. Có một người mặc áo trắng đứng phía trước chợt quay đầu lại xen ngang: “Ta còn biết tin tiểu đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ cũng tham gia lần tỉ thí này. Xem ra hai ngàn viên linh thạch tuyệt phẩm, đã nằm gọn trong tay hắn rồi!”



Người trẻ tuổi lập tức phản bác: “Cũng không nhất định! Ngự thú sư không có môn phái nhiều như vậy, nói không chừng trong đám người này sẽ có một Ngự thú sư cấp chín khác còn nổi bật hơn cả đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ!”




Thanh Liên kéo tay áo Âm Tế Thiên hưng phấn chỉ vào nhóm sáu người đang ngồi ở giữa phòng: “Là Bách Lý chân nhân! Bách Lý chân nhân đó!”



Bách Lý chân nhân?



Âm Tế Thiên cảm thấy cái tên này vừa lạ vừa quen: “Hắn là ai vậy?”



Thanh Liên nghe thấy câu hỏi của Âm Tế Thiên thì biểu hiện của gã giống như nhìn thấy quỷ, khó tin trừng hắn: “Đến Bách Lý chân nhân mà ngươi cũng không biết? Rốt cục ngươi có phải là người Tu Chân giới không vậy?”



Âm Tế Thiên trợn trắng mắt! Trách hắn được sao? Tịch Thiên cả ngày chỉ tu luyện, mấy chuyện thiết yếu nhất y cũng không biết!



Thanh Liên thấy hắn quả thực không biết chuyện Bách Lý chân nhân đành phải giải thích: “Bách Lý chân nhân là dòng chính của Hoa gia, tuy tu vi chỉ tới cảnh giới Hóa Thần nhưng thuật bói toán lại rất lợi hại. Nghe nói không có chuyện gì mà ngài ấy không tính ra, cho nên còn được mệnh danh là Thần Bặc chân nhân!”



Âm Tế Thiên nghe thấy hai chữ Thần Bặc, đột nhiên nhớ lại ngày thứ hai khi vào Bắc gia phải kính trà cho các trưởng bối, Bắc Vũ Phong đã từng nhắc đến người này! Âm Tế Thiên âm thầm hừ lạnh!



Thần Bặc cái gì! Không có chuyện nào mà không tính được??!! Nếu thật có bản lĩnh, sao lại không bói ra số mệnh của Bắc Minh chứ.



Bỗng, Thanh Liên ghé đầu lại gần nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói sư phụ của Bách Lý chân nhân là tiên nhân!”