Phật Môn Ác Thê

Chương 173 :

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Bắc Minh buông thắt lưng Âm Tế Thiên ra, vỗ nhè nhẹ những lọn tóc sau lưng hắn, một hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Ta biết ngươi che dấu năng lực của mình là bởi vì lo lắng người hủy linh căn của ngươi sẽ lại đến gây phiền toái!”



Âm Tế Thiên híp mắt lại đáp: “Đúng! Ta không biết người đả thương ta là ai, cũng chẳng biết thực lực đối phương như thế nào. Do đó ta không dám để lộ chuyện mình có thể tu luyện!”



“Nghe giọng điệu thản nhiên kia, chắc hẳn là đã biết ai hủy đi linh căn của ngươi?”



“Ta vận dụng Phản Quang Kính, và đã nhìn thấy được người đó.”



Đáy mắt Bắc Minh thoáng dao động, hỏi: “Là ai?”



Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm cửa phòng, lạnh lùng mở miệng nói ra hai từ: “Thôn Phách!”



Bắc Minh bỗng ngưng động tác vuốt ve trên tay, qua thời gian nửa nén hương mới khôi phục lại *** thần, tiếp tục vỗ về tóc Âm Tế Thiên, ấm ách nói: “Nếu ngươi đã biết được người hủy linh căn của mình, vậy thì tìm một cơ hội nào đó đáp trả lại y cho thật tốt!”



Khóe miệng Âm Tế Thiên nhếch lên: “Chuyện đương nhiên! Ta phải để y nếm thử nỗi thống khổ của người bị hủy linh căn!”



Hắn vừa dứt câu thì người phía sau đột nhiên vươn tay ôm siết lấy hắn, cứ như muốn thân thể hắn dung nhập vào trong máu thịt của y mới bằng lòng bỏ qua. Âm Tế Thiên nghi hoặc quay đầu: “Sao ngươi…”



Môi nhỏ chưa kịp nói hết đã bị nam nhân phía sau điên cuồng chiếm giữ, kịch liệt càn quét qua từng ngóc ngách trong khuôn miệng, đến tận khi hắn không thở nổi nữa mới lưu luyến mà rời khỏi. Âm Tế Thiên nhìn sắc mặt tái nhợt của Bắc Minh, vừa tức lại vừa lo lắng cả giận nói: “Lần sau ngươi còn như thế này nữa thì đừng có nghĩ tới chuyện lại gần ta trong vòng ba thước!”



Bắc Minh ôm ngực, cố nén cảm giác đau đớn thấu tận tim can, dùng hết sức lực mở lớn mắt, mỉm cười suy yếu nhìn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên thấy rõ ràng là Bắc Minh đang cười, nhưng cớ gì nụ cười kia lại phảng phất một nỗi bi thương không thể diễn tả được thành lời. Tim của hắn chẳng biết sao lại đau xót vì y, lập tức nhớ tới lần trước Bắc Đẩu có đưa một lọ đan dược cho mình, bén lấy ra một viên đút Bắc Minh ăn. Sau đó kéo Bắc Minh lên giường nằm: “Lúc này ngươi đừng có nói chuyện nhiều!”



Bắc Minh níu lấy tay hắn, suy yếu nói: “Ta không rõ, linh căn của ngươi không phải…”



Âm Tế Thiên biết y muốn hỏi cái gì nên vội ngắt lời: “Linh căn của ta thực sự đã bị hủy rồi. Còn vì sao ta lại có thể tu luyện được thì ta cũng không biết. Thôi, ngươi muốn hỏi cái gì thì chờ tới khi khỏe hơn rồi nói sau!”
Hậu quả của việc không có khế ước thú rất nghiêm trọng. Nếu địch thủ là tu sĩ ở dưới Độ Kiếp kỳ, lại còn kèm theo hai con Yêu thú cấp tám, chắc chắn bọn họ sẽ thảm bại dưới tay đối phương. Các trưởng lão phe chi thứ biết, chuyện này có liên quan tới câu nói của Tịch Thiên vào hai hôm trước. Thật tình, ai bảo bọn họ đắc tội hắn làm gì, hiện tại không còn cách nào khác đành phải ăn nói khép nép thôi.



Tuy nhiên có một chuyện mà bọn họ chẳng thể nào hiểu được là, một tên phế vật bị hủy linh căn cớ gì lại có bản lĩnh lớn đến nỗi khiến Khế ước thú chặt đứt liên hệ *** thần với chủ nhân. Thậm chí làm cho bọn họ từ nay về sau không thể khế ước yêu thú được nữa.



Sắc mặt Bắc Tiềm hết sức khó coi, hắn ta làm trưởng lão đã nhiều năm, vốn quen với chuyện người khác phải cung kính trước minh, sao hắn ta có thể cúi người xin lỗi một tiểu bối chứ. Bất quá, không thể khế ước yêu thú cũng rất quan trọng. Nếu hắn ta không giải thích với Âm Tế Thiên, chỉ sợ các trưởng lão phe chi thứ sẽ oán giận hắn ta, hoặc sẽ không chịu đứng về phía hắn ta nữa.



Bắc Tiềm nghĩ đến đây liền lựa chọn im lặng, vẫn không hề có ý định nói xin lỗi.



Âm Tế Thiên cũng chẳng gấp gáp, cầm lấy chén trà Bắc Thận đưa cho hắn, chậm rãi uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, bắt đầu bốc điểm tâm. Thế nhưng … hắn chỉ chạm tới đĩa không.



Hắn nghi hoặc quay đầu, đập vào mắt là cái đĩa ban nãy còn tràn đầy điểm tâm, nay đã sạch bong. Ngay sau đó, hắn nghe thấy mật ngữ mà Hư Không truyền tới: “Điểm tâm của Bắc gia không tồi nha.”



Âm Tế Thiên ngẩng đầu nhìn khóe miệng dính đầy điểm tâm của Hư Không, khóe mắt không khỏi giựt giựt. Bắc Thận hung hăn trừng tên đệ tử hỗn hào dám ăn vụng trước mặt các vị trưởng lão, sau đó nhanh tay thay đổi một đĩa điểm tâm khác.



Chấp Pháp trưởng lão lại nói: “Tiềm trưởng lão, nếu ngươi không giải thích, ta đành phải định tội ngươi là ỷ thân phận trưởng bối khi nhục tiểu bối phe trực hệ. Sau đó áp dụng hình phạt nặng nhất của Bắc gia với ngươi.”



Nếu như thế, Bắc Tiềm không chỉ bị cắt chức trưởng lão, mà còn phải chịu Tiên hồn cho đến khi cảnh giới tụt về Luyện Khí sơ kỳ mới thôi. Có thể thấy được, hình thức xử phạt kia đau đớn khổ sở đến nhường nào.



Bắc Tiềm vừa nghe, liền vụt đứng lên: “Ngươi thân là Chấp Pháp trưởng lão sao có thể lạm dụng chức quyền như vậy?”



Chấp Pháp trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ta có lạm dụng chức quyền hay không, chắc các vị trưởng lão ở đây đều hiểu cả! Nếu ai cảm thấy ta lạm dụng chức quyền, xin hãy đứng lên phát biểu, ta sẽ lập tức từ chức Chấp Pháp trưởng lão nhường ngay người đó!”



Ông tin chắc rằng sẽ không có bất cứ trưởng lão phe trực hệ nào phản đối cách xử phạt của mình, vì thế liếc ánh mắt nghiêm nghị về phía các trưởng lão phe chi thứ. Các trưởng lão phe chi thứ hai mặt nhìn nhau, tuy nhiên không ai dám ngó sang Bắc Tiềm. Có một Trưởng lão bình thường hay đi bên cạnh Bắc Tiềm, chần chừ một chút định há miệng nói, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị hơn mười vị trưởng lão phe chi thứ lạnh lùng trừng cho im bặt.