Phật Môn Ác Thê

Chương 183 : Ngươi thật đành lòng

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Âm Tế Thiên đắc ý lắc lắc sáu cái túi tiền trong tay!



Không nghĩ tới người cổ đại cất túi tiền cũng giống y hệt như trên TV vẫn diễn, chẳng phải ở trước ngực hay trong ống tay áo, mà là treo bên hông, chỉ cần bọn họ đi ngang qua liền có thể nhanh thay thó lấy nó!



Âm Tế Thiên đổ toàn bộ ngân lượng bên trong ra, đếm được hơn hai mươi khối bạc vụn cùng một ít tiền đồng có giá trị nhỏ, so với mấy thỏi vàng mà tên đệ tử Bắc gia kia đưa cho Bắc Đẩu, giá trị của bọn nó quả thật ít đến đáng thương!



“Thật ít!”



Bắc Minh không tiếng động đi vòng qua người hắn, tịch thu toàn bộ số bạc vụn trên tay Âm Tế Thiên, ném vào trong Nhẫn không gian.



Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ngươi làm gì vậy?”



Bắc Minh bình tĩnh nói: “Ta sợ ngươi sẽ đột nhiên tách khỏi ta!”



Âm Tế Thiên càng nghi hoặc!



“Ta và ngươi tách ra thì có liên quan gì tới số bạc vụn kia? Nếu ta thật sự tách khỏi ngươi, thế chẳng phải nên cầm theo tiền để phòng thân hay sao?”



“Quan trọng là, ta lo sau khi ngươi tách khỏi ta, ngươi sẽ không cẩn thận mà đi vào Tiểu quan quán!”



Khóe mắt Âm Tế Thiên giựt mạnh một cái!



Xem như ngươi lợi hại!



Trước khi màn đêm xuống, bốn người cuối cùng cũng tìm được khách *** để trọ lại!



Âm Tế Thiên và Bắc Minh triền miên trong nhà tắm một lúc lâu, liền nằm dài trên giường ngủ!



Lúc tỉnh giấc, sắc trời vẫn chưa sáng, nhưng người bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng!



Âm Tế Thiên rờ trúng khoảng không, nháy mắt tỉnh táo ngay, chạy nhanh ra ngoài bình phong thì chỉ nhìn thấy Bắc Đẩu đang ngồi tu luyện trên ghế.



Bắc Đẩu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, lập tức mở mắt.



Âm Tế Thiên vội vàng hỏi: “Bắc Minh đâu?”



“Cả ngày nay Thiếu gia cũng khá mệt mỏi rồi, ngài ấy đang ngồi thiền trong phòng bên cạnh!”



Âm Tế Thiên lo lắng: “Thân thể y vẫn tốt chứ?”



Bắc Đẩu thấy Âm Tế Thiên quan tâm Bắc Minh như vậy, trong lòng không khỏi vui mùng, thật chẳng uổng công Thiếu gia đối xử tốt với hắn.



“Không có vấn đề gì, chỉ cần tĩn dưỡng một đêm, ngày mai là có thể khôi phục lại rồi!”



Âm Tế Thiên thấy vẻ mặt Bắc Đẩu rất bình tĩnh, cũng an tâm hơn không ít, nhưng mà không gặp tận mặt Bắc Minh, trong lòng vẫn có chút không yên!




“Đúng vậy! Chính là ta có thể nhìn xuyên qua tường, nhìn thấy hết thảy căn phòng bên cạnh!”



Bắc Minh kinh ngạc: “Giống như thần thức phải không!”



“Ách…”



Âm Tế Thiên không chắc chắn lắm nói: “Thần thức của tu sĩ có thể bị người khác bắn ngược lại, nhưng khả năng thấu thị của ta sẽ không bị bắn ngược trở về, tuy nhiên trận pháp cấp cao lại có thể ngăn cản tầm mắt của ta.”



Mâu quang Bắc Minh lóe lên: “Phải không? Nghe có vẻ rất lợi hại!”



Âm Tế Thiên ngẩng đầu: “Ngươi không tin?”



Bắc Minh cũng chẳng nói tin hay không, chỉ hỏi: “Vậy chắc ngươi cũng có thể nhìn xuyên qua quần xuyên qua áo của ta, trông thấy thân thể của ta?”



Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi đáp: “Đương nhiên có thể!”



Bắc Minh đột nhiên nói: “Ta cảm thấy mình rất thiệt thòi!”



Âm Tế Thiên bị lời của y làm cho bối rối: “Vì sao ngươi lại thiệt thòi?”



“Ngươi có thể nhìn thấu cơ thể của ta, mà ta lại không thể nhìn thấu lại ngươi!” Bắc Minh thò tay vào trong vạt áo của hắn, vuốt ve làn da mịn màn, khàn khàn nói: “Cho nên bây giờ ta phải cố gắng đòi lại phần thiệt thòi đó”.



“Chính là, ta… ưm…”



Âm Tế Thiên còn chưa kịp nói hết, đã bị Bắc Minh dùng môi ngăn lại.



Tức thì, trong phòng vang vọng tiếng rên rỉ đầy ái muội, khung giường cũng theo nhịp thở mà lắc lư lắc lư, kẽo kẹt kẽo kẹt.



Thẳng đến khi mặt trời dâng lên, mọi động tĩnh mới dần dần ngừng lại!



Bắc Minh ôm lấy thiếu niên đang mệt mỏi ghé vào trên người mình, bá đạo ra lệnh: “Ngoài ta ra, không cho phép ngươi dùng khả năng thấu thị để nhìn cơ thể người khác!”



Âm Tế Thiên quá mệt để trả lời y.



Bắc Minh không nghe hắn hứa hẹn thì không bỏ qua, vỗ nhẹ mông hắn, hỏi: “Nghe không?”



Âm Tế Thiên miễn cưỡng đáp: “Đã nghe! Về sau ta cũng chỉ nhìn chằm chằm một mình ngươi, sau đó đếm hết tất cả lông mao có trên người ngươi. Nhất là phần che lấp tiểu huynh đệ của ngươi kia, ta càng nên ghi nhớ rõ ràng, sau đó công bố số lượng kia cho toàn bộ thiên hạ đều biết!”



Bắc Minh buồn cười nói: “Ngươi thật sự đành lòng công bố ra ngoài?”



Âm Tế Thiên hừ một tiếng: “Bởi vì ta luyến tiếc nên mới chưa làm đó!”



Bắc Minh bị lời này của hắn chọc cho mỉm cười!