Phật Môn Ác Thê

Chương 186 : Hậu quả (2)

Ngày đăng: 13:25 18/04/20


Bắc Minh ngớ cả người! Lời nói lạnh lùng cùng ánh mắt không nhiệt độ kia, như đang chứng tỏ cho y thấy, hắn thực sự không biết y là ai. Âm Tế Thiên híp mắt, bước tới gần khuôn mặt đầy hoảng hốt của Bắc Minh: “Nói! Ngươi là ai? Sao ngươi biết tên của ta?”



Ấn đường Bắc Minh càng nhíu chặt hơn, y mím môi không nói được một lời, mắt chằm chằm nhìn khuôn mặt *** xảo đầy lạnh lẽo của Âm Tế Thiên. Y chẳng hiểu vì cớ gì Tịch Thiên lại đột nhiên không biết y là ai. Hiện giờ, cách giải thích duy nhất là hắn bị say rượu. Bởi, có kiểu người khi say thì ăn nói linh ***, có kiểu người khi say sẽ điên điên dở dở, cũng có kiểu người như Tịch Thiên, nhìn thì có vẻ tỉnh tảo nhưng thật ra đã say khướt rồi!



Bất quá, uống rượu cũng đâu thể nào mất trí nhớ! Chẳng lẽ bị tu sĩ cao giai đoạt xá?



Tuy nhiên nếu bị đoạt xá thì y sẽ phát hiện ra ngay chứ. Hơn nữa, nếu bị đoạt xá hắn sẽ chẳng biết đường chạy về khách *** được. Vậy chuyện này nên giải thích thế nào, chẳng lẽ thật sự khi say rượu là bị mất trí nhớ sao?



Sắc mặt Bắc Minh trầm xuống, y tuyệt đối không chấp nhận chuyện này. Bắc Minh cười lạnh nói: “Sáng nay khi hoan ái với ngươi, ta có để lại dấu hôn ở đùi non, bụng, lưng, cả xương quai xanh của ngươi nữa. Ngươi nói thử xem, ta là ai?”



Âm Tế Thiên nghe vậy, đáy mắt bắn ra hàn quang: “Có phải ngươi muốn ta xé rách miệng của ngươi ra thì ngươi mới chịu nói thật đấy nha?” Rồi như chợt nghĩ tới cái gì, khuôn mặt Âm Tế Thiên tràn đầy giận dữ, hắn vươn tay túm lấy cổ áo Bắc Minh, kéo tới gần mình, gằn giọng: “Đừng nói ngươi đã bắt y đi?”



Bắc Minh ngơ ngác, y bắt ai cơ? Lúc này Bắc Đẩu và Tuyết Sư từ ngoài phố trở về, bắt gặp Âm Tế Thiên đang giận giữ lôi kéo cổ áo Bắc Minh không buông, nhất thời cũng sửng sốt theo.



“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, chuyện này là….”



Âm Tế Thiên cười lạnh: “Thì ra ngươi còn có đồng lõa.”



Đồng lõa? Bắc Minh lại ngơ ngác tiếp. “Hắn uống rượu!” Trong giọng nói nhàn nhạt của Bắc Minh không khỏi có phần bất đắc dĩ.



Tuyết Sư đứng ở bên cạnh Bắc Đẩu vừa thấy Âm Tế Thiên, mắt bỗng trợn to: “Khí tức trên người hắn khác lắm!”



Nếu như nói khí tức trên người Âm Tế Thiên trước kia khiến cho nó phải thuần phục, phải sợ sệt. Vậy thì hiện tại, khí tức Âm Tế Thiên phát ra lại làm cho từng giọt máu, từng cọng lông trên người nó đều cực kỳ kinh hãi.



Bắc Minh lo lắng: “Chẳng lẽ bị đoạt xá?”.



“Không đâu!” Tuyết Sư cũng không thể nói rõ nguyên nhân.



Bắc Đẩu lấy lại *** thần: “Có uống say cũng đâu đến nỗi không nhận ra chúng ta được. Hơn nữa, bộ dạng Thiếu phu nhân hoàn toàn không giống như là uống say!”



Âm Tế Thiên túm lấy áo Bắc Minh, lạnh lùng nói: “Các ngươi đừng có đánh trống lảng! Nói mau! Ngươi giấu y ở đâu rồi!!!???”
Sau đó liền ngủ luôn!



“…”



Bắc Minh vừa tức vừa bất đắc dĩ, không còn cách nào khác hơn là cởi áo khoác hắn ra để cho hắn ngủ thoải mái một chút. Sau đó chỉnh lại quần áo trên người mình rồi bước ra ngoài, vừa lúc đụng phải Bắc Đẩu đang bưng trà giã rượu tới.



“Chủ tử, đây là trà giã rượu ta bảo đầu bếp của khách *** làm!”



Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Trước cứ để trong phòng đi!”



“Dạ!”



Bắc Minh theo sau Bắc Đẩu vào phòng: “Đợi đã, ngươi bày một cái cao cấp trận pháp trong phòng này đi!”



“Dạ!” Bắc Đẩu đáp lời xong, khuôn mặt mới có chút do dự, sau đó khuyên nhủ: “Chủ tử, ở nhân giân không có thừa linh khí, ngài không nên ở lại đây lâu!”



Bắc Minh liếc gã một cái, thản nhiên nói: “Ta tự biết chừng mực!”



Bắc Đẩu không chịu bỏ qua, tiếp tục khuyên: “Nếu tiếp tục ở lại, chỉ sợ Thiếu phu nhân sẽ phát hiện ra một thân phận khác của ngài!”



Bắc Minh nhăn nhăn mày, nhớ tới lời nói lúc ở cầu thang của Âm Tế Thiên: “Có lẽ sớm đã bị phát hiện!” Nhưng y cũng cảm thấy Tịch Thiên không có phát hiện, bởi vì sau khi say rượu Âm Tế Thiên có chút gì đó rất kỳ lạ. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của tiểu nhị: “Khách quan, Túy Đông Lâu cho người đem rượu tới!”



Bắc Minh nhíu nhíu mày, dặn dò: “Nhân lúc Tịch Thiên còn chưa tỉnh, ngươi đem mấy vò rượu kia xử lý đi. Không được mang về Tu Chân giới, một vò cũng không!”



“Dạ!”



“Từ từ!”



Bắc Minh bỗng cản Bắc Đẩu lại. Y chợt nhớ đến chuyện sau khi Tịch Thiên uống say sẽ chủ động cầu hoan với bộ dạng mê người vừa rồi, trong lòng không khỏi lưỡng lự. Y bất đắc dĩ thở dài: “Thôi giữ lại! Sau đó ngươi qua Túy Đông Lâu mua thêm một trăm vò mang về Tu Chân giới!”