Phật Môn Ác Thê

Chương 203 :

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Âm Tế Thiên vào Bắc gia đã mấy tháng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát nơi này từ trên cao.



Diện tích Bắc gia vô cùng rộng lớn, chí ít cũng phải hơn một ngàn thước vuông, kết cấu *** diệu phức tạp. Nội viện được bao phủ bởi vô số con hẻm nhỏ, tạo thành hình trận đồ bát quái. Còn bên ngoài là phòng ốc và viện tử.



Thêm vào đó, mỗi Đại viện đều có một tòa tháp cao nằm trong góc. Từ phía trên nhìn xuống sẽ phát hiện, khi liên kết chúng nó lại, liền hình thành một trận pháp bảo hộ cao cấp.



Âm Tế Thiên quan sát phủ đệ dưới chân, sợ hãi than: “Bắc gia không hổ là một trong Tứ đại gia tộc, cả tòa phủ đệ thoạt nhìn vô cùng tráng lệ, tràng đầy khí thế.”



Bắc Minh ôm lấy hắn, thâm ý nói: “Sao ngươi chỉ chú ý đến sự bao la hùng vĩ của Bắc phủ, mà không phát hiện ra người bên trong đó cũng rất nhiều.”



Người?



Âm Tế Thiên liền cúi đầu nhìn, ngoại trừ khách khứa và đệ tử của các môn phái lui tới. Còn có rất nhiều đệ tử Bắc gia tụ tập thành đội, ai ai cũng đầy mặt nghiêm túc, chẳng hề có không khí vui mừng, bộ dáng cứ như đang chuẩn bị ra trận đánh nhau vậy.



Hắn nhíu mài, quay lại nhìn Bắc Minh nói: “Chẳng lẽ….”



Đừng nói là bọn người Bắc Tiềm thừa dịp ngày vui, một mẻ bắt lấy Bắc gia?



Mâu quang Bắc Minh xẹt qua một tia lạnh lẽo, ôm Âm Tế Thiên vào trong ngực, nhẹ giọng: “Không sai!”



Khóe miệng Âm Tế Thiên hơi nhếch lên: “Nhất định hôm nay sẽ là một ngày vô cùng náo nhiệt cho xem.”



Nếu chỉ có phe chi thứ của Bắc gia tranh đoạt, chắc chắn bọn người Bắc Tiềm sẽ thất bại. Có lẽ chính hắn ta cũng hiểu rõ được điều này. Hiện, hắn ta dám nhân dịp Đại hôn mà cướp lấy Bắc gia, nhất định ngoài kế sách hoàn mỹ ra thì còn có sự trợ giúp của thế lực bên ngoài nữa.



Không cần biết thế nào, Âm Tế Thiên chỉ hy vọng Đại điển thành thân có thể tiến hành thuận lợi, hắn thật không muốn phải kết hôn thêm lần thứ ba đâu!



Đội ngũ đón dâu bay đến Quảng Trường Tế Tự. Xa xa, đã nhìn thấy một chiếc thảm đỏ, trải dài từ cửa chính xuyên qua quảng trường rộng lớn, đến tận Đại điện Tế Tự đầy hùng vĩ.



Lúc này, có người nhìn thấy hàng dài đội ngũ đón dâu đỏ rực cả bầu trời kia, hưng phấn thét lên: “Mọi người nhìn kìa! Bắc Minh thiếu gia đón bạn lữ của ngài ấy về.”



Tất cả đều dừng tán gẫu, ngẩng đầu lên không trung nhìn đội ngũ đón đâu từ từ đáp xuống Quảng Trường Tế Tự. Một lúc sau, đôi tân nhân thong thả xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.



Tu sĩ ngồi trên quảng trường hết người này nối tiếp người nọ đứng vụt lên, dường như sợ rằng họ chỉ chớp mắt một cái là không còn trông thấy đôi tân nhân kia vậy. Tất cả như ngừng thở, không chớp mắt mà nhìn Âm Tế Thiên và Bắc Minh nắm tay nhau bước trên chiếc thảm đỏ.



Âm Tế Thiên có cảm giác mình là tướng quân, đang đến đây để duyệt binh. Dưới ánh nhìn của hàng vạn con người, trong đó còn có những tu sĩ nhìn hắn với vẻ kính sợ, hắn sắp ảo tưởng mình là một vị Thần được người người cúng bái mất.
Mọi người vừa nghe, đáy mắt toát lên vẻ khiếp sợ.



Ngoại trừ khả năng này, bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ ra lý do nào khác để giải thích vì sao khế ước thú vừa nghe người điều khiển chương trình hô kết thúc buổi lễ, lại đột nhiên gầm rú như vậy.



Các trưởng lão Bắc gia hai mặt nhìn nhau, sau đó quay sang hướng Âm Tế Thiên.



Sắc mặt Âm Tế Thiên đầy quái dị.



Bắc Minh thấy hắn có vẻ như biết lý do vì sao bọn yêu thú gầm rú, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”



Âm Tế Thiên có chút khó xử: “Chẳng biết có phải do ta nghe nhầm không nữa!”



Bắc Minh nhướng mày: “Ngươi nghe được cái gì?”



Hắn có chút khó tin mà trả lời: “Ta nghe được bọn nó đang chúc mừng cho chúng ta.”



Trừ bỏ bọn Hắc Lịch, Lôi Đình Hổ, Hỏa Hồ, Bạch Tư. Và lần đi ngang Vạn Yêu Sâm Lâm đến Nam bộ nghe thấy bọn yêu thú nói chuyện với nhau. Thì đây là lần đầu tiên hắn chân chân thật thật nghe được đám yêu thú nói chuyện với mình.



Bắc Minh có chút giật mình, sau đó cười nói: “Chỉ cần bọn nó không đến phá hư Đại điển thành thân của chúng ta là tốt rồi.”



Chẳng biết qua bao lâu, tiếng yêu thú gầm rú mới dần dần tắt đi, Bắc Hoàng thành khôi phục lại vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu.



Bấy giờ, có người đứng ra hỏi Âm Tế Thiên: “Xin hỏi Minh thiếu phu nhân, ngài có biết vì sao khế ước thú lại đột nhiên gầm rú không ngừng chăng?”



Tức khắc mọi ánh mắt trên quảng trường đều tập trung vào người Âm Tế Thiên.



Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh, thấy y gật gật đầu.



Âm Tế Thiên nói: “Chỉ là đám khế ước thú đang chúc mừng cho bọn ta mà thôi.”



Lời vừa dứt, đã có người vặn lại: “Làm sao bọn ta biết lời này là thật hay giả, chỉ sợ Minh thiếu phu nhân đang tự nâng cao bản thân mà thôi.”



Lúc này, có nhiều người xem kịch vui mà chờ Âm Tế Thiên mất mặt như thế nào.