Phật Môn Ác Thê

Chương 207 : Nội loạn ở bắc gia

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hư Không đứng thẳng tắp trên pháp khí, bay nhanh về phía Quảng Trường Tế Tự, theo sau chính là các trưởng lão đời chữ Hư và chúng đệ tử Vạn Phật tự!



Tăng lữ Vạn Phật vừa đáp xuống đất, liền niệm: “A di đà phật!”



Trưởng lão Lăng gia Lệ Thanh hỏi: “Các trưởng lão Vạn Phật tự, không lẽ các người định chen chân vào việc giữa Bắc gia và Lăng gia à?”



Hư Thực trưởng lão nhìn thi thể đầy đất, trầm giọng nói: “Chúng ta tới là để ngăn cản hai nhà tiếp tục giết chóc!”



Lăng Uy Dương cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải từ trước đến nay, hòa thượng Vạn Phật tự chỉ biết ăn chay niệm phật thôi sao? Cớ gì hôm nay lại muốn chen chân vào những chuyện phàm tục như thế này?”



Hư Không chậc chậc hai tiếng: “Đừng nói là đến giờ gia chủ Lăng gia mới phát hiện đệ tử phật môn rất thích chen vào việc của người khác nha? Nhất là những chuyện như … Gia chủ Lăng gia muốn cướp đoạt Bắc Gia, lão tử thích chen vào nhất!”



“Ngươi…”



Lăng Uy Dương bị chọc tức đến trướng đỏ cả khuôn mặt, phóng uy áp đánh về phía Hư Không!



Hư Không tức khắc thu lại nụ cười, thả ra uy áp, đáp trả lại Lăng Uy Dương. Nháy mắt, vang lên một tiếng ‘bùm’ thật lớn, mặt đất của Bắc gia bỗng chốc rung chuyển dữ dội, mọi người vội vã giữ vững cước bộ!



Hai bên tài sức ngang nhau, cho nên cục diện lại tiếp tục rơi vào thế giằng co, chẳng ai hơn ai!



“Nà! Rốt cuộc các người có đánh hay không vậy? Bổn tọa nhìn đến mỏi cả mắt luôn rồi!” Đột nhiên một giọng nói kiều mỵ chen vào!



Lăng Uy Dương và Hư Không nhìn thấy năm tên tà tu lão tổ đi về phía này, lập tức thu hồi uy áp, đề phòng mà nhìn chằm chằm bọn họ!



Hư Không cười cười: “Si Mị lão tổ, nếu mệt thì về nhà cùng phu quân của ngươi lăn lộn trên giường một phen đi, cam đoan *** thần của ngươi nháy mắt sẽ tăng lên gấp trăm lần!”



“Khụ khụ!” Các trưởng lão đời chữ Hư nghe Hư Không nói mà nghẹn đến không ngừng ho khan!



Rốt cuộc ngươi có phải là hòa thượng không vậy? Cư nhiên mặt không đổi sắc bàn luận về chuyện phòng the của người ta!



Si Mị lão tổ trầm mặt, cắn răng nói: “Hư Không, con lừa ngốc nhà ngươi, món nợ lần trước ngươi dùng Ngũ Lôi oanh tạc bọn ta, xem ra cũng nên đến lúc tính sổ rồi!”




Tà Hàng lão tổ đối đầu với Thôn Thiên Lang, một người một thú, thực lực tương đương ngang nhau. Tà Hàng lão tổ thấy không ổn, nhanh chóng rời khỏi cuộc chiến giữa Bắc gia và Lăng gia.



Thôn Thiên Lang cũng không đuổi theo lão, trở lại bên cạnh Khiếu Thiên Hổ, vươn người ngáp một cái!



Hư Không bị hai vị lão tổ đuổi giết, thấy thế cục xoay chuyển, không thèm dây dưa với bọn họ, nhanh chân vọt đến bên người Khiếu Thiên Hổ, làm cho Si Mị lão tổ và U Vực lão tổ tức giận đến mức mắng Hư Không là nhát gan!



Bên kia, Lăng Uy Dương bị Bạch Tư và Hắc Độc Báo tấn công từ hai phía, liên tục trúng hai đòn nghiêm trọng, suýt nữa là đã không đứng vững!



Lăng Uy Dương thấy đại thế đã mất, cấp tốc mang theo đệ tử Lăng gia rút lui!



Cùng lúc đó, ba vị lão tổ tà tu như nhận được tin vui gì đó, tươi cười hưng phấn, mang theo đệ tử tà tu rời khỏi Quảng Trường Tế Tự.



Bắc Tiềm thấy Lăng Uy Dương và bọn người tà tu lão tổ cứ như vậy mà buông tay, sắc mặt đại biến, bỏ lại chúng đệ tử, rối rít cùng nhóm trưởng lão phe chi thứ rời khỏi Bắc gia!



Sao Bắc Diệu Đông cùng các trưởng lão phe trực hệ có thể để cho bọn người Bắc Tiềm rời đi dễ dàng như vậy, dưới sự trợ giúp của Bạch Tư và Hắc Độc Báo, chỉ chốc lát đã bắt gọn Bắc Tiềm cùng các trưởng lão phe chi thứ!



Bắt được trưởng lão phe chi thứ, Bắc Diệu Đông phân công các trưởng lão phe trực hệ dẫn người đi bắt hết những dư đảng còn sót lại, đợi an bài thỏa đáng, mới xoay người nói lời cảm tạ với Khiếu Thiên Hổ: “Ta đại biểu Bắc gia cảm ơn lão tổ đã hỗ trợ, nếu không e rằng cơ nghiệp vạn năm của Bắc gia sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!”



Hắc Độc Báo tức khắc biến thành thiếu niên mặc đồ đen khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, hưng phấn hỏi Bắc Diệu Đông: “Chủ tử đâu? Chủ tử ở đâu?”



Bắc Diệu Đông sửng sốt: “Chủ tử của ngài là …?”



Hắc Độc Báo ngây thơ nói: “Chính là chủ tử đó!”



Bạch Tư vội giải thích: “Nó nói chủ tử là chỉ Minh thiếu phu nhân!”



Bắc Diệu Đông sáng tỏ, cười đáp: “Nguyên lai Tịch Thiên là chủ tử của ngài à! Bất quá, Tịch Thiên không ở đây, hắn ở Minh Thăng Viện!”



Y vừa nói xong, Bắc Vũ Hoành đứng một bên chợt hô to ra tiếng: “Không xong!”