Phật Môn Ác Thê
Chương 218 : Thượng cổ bí cảnh (2) – Nhập cảnh
Ngày đăng: 13:26 18/04/20
Đầu tiên, bước ra khỏi trận pháp phía nam là người của Lăng gia, bộ dạng cứ như cao nhân, khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận.
“Ta nghe nói Lăng gia nhân lúc phe trực hệ và phe chi thứ của Bắc gia nội chiến liền chen một chân vào định chiếm luôn Bắc gia. Thế nhưng không ngờ tới, Bắc gia còn chưa chiếm được, gia chủ đã bị trọng thương rồi.”
“Ta cũng có nghe nói việc này, hình như từ sau đêm hôm đó, gia chủ Lăng gia vẫn đóng cửa bế quan không ra ngoài. Ngươi nhìn xem, lúc này người dẫn đầu Lăng gia chỉ là một vị trưởng lão, có thể thấy được chuyện kia chắc chắn là thật!”
“Dã tâm của Lăng gia thật lớn mà. Ngàn vạn năm qua, Bắc gia vẫn luôn đứng đầu trong tứ đại gia tộc. Thế nhưng, bọn họ chưa từng có suy nghĩ đem ba đại gia tộc đặt dưới chân! Hiện tại, Lăng gia chỉ mới đứng đầu được mười năm, cư nhiên đã nung nấu ý định nuốt chửng Bắc gia. Thật quá kiêu ngạo.”
“Lại nói tiếp, gia chủ Lăng gia cũng rất vô sỉ. Ngày ấy khi Bắc gia xuất hiện Ngự thú sư cấp mười, gia chủ Lăng gia đã tặng cho Bắc gia một con Yêu thú cấp mười xem như hạ lễ. Thế mà ngay sau đó, lúc Ngự thú sư cấp mười đang dùng lực tương tác để ma hợp con yêu thú, hắn ta lại nhân cơ hội cướp đi, với mong muốn biến nó thành của mình.”
Mọi người đều cảm thấy tức giận bất bình đối với hành động của Lăng gia, xem thường Lăng gia. Ai ai cũng nhủ nhau, khi vào Bí cảnh nên bớt dính líu tới Lăng gia, đỡ cho bọn họ dùng ám chiêu hại mình.
“Bắc gia đi ra!”
Mọi người vừa nghe, trên mặt liền nhiều thêm vài phần cao hứng, đánh giá phi thường cao đối với Bắc gia!
Từ trong thảo luận của bọn họ, Âm Tế Thiên phát hiện mọi người còn chưa biết việc hắn bị tà tu bắt đi.
Người đầu tiên của Bắc gia đi ra là Bắc Diệu Đông, kế tiếp là các vị trưởng lão Bắc gia…
“Tại sao lần này người của Bắc gia lại ít như vậy, toàn là tu sĩ cảnh giới từ Luyện Hư kỳ trở lên. Chẳng lẽ ngày đó tranh đoạt chức gia chủ, đã tổn thất rất nhiều tu sĩ từ Hóa Thần kỳ trở xuống?”
Âm Tế Thiên không quan tâm đến bất kì ai của Bắc gia, chỉ lo lắng tìm kiếm thân ảnh mà hắn muốn thấy trong số những người đó!
Khi thấy bóng lưng tuấn bạt đi ở cuối đội ngũ, ánh mắt của hắn không khỏi mở lớn, nhìn thấy Bắc Minh vẫn khỏe mạnh, đáy lòng an tâm không ít!
Đối phương dường như cảm nhận được gì đó, hơi hơi nghiêng đầu, đưa mắt về phía bên này!
Ngay khi tầm nhìn hai người gặp nhau, tim Âm Tế Thiên nảy lên một cái, thật muốn nhào tới đè y ra hôn tới tấp. Thế nhưng, hai ánh mắt tóe lửa đằng sau lưng hắn lại không để cho điều đó xảy ra.
Hắn đành phải quay đầu, hỏi: “Thôn Phách đâu?”
Võng Lượng lão tổ: “…”
Trong quá trình tu luyện, mặc dù hắn cũng hấp thu linh khí, nhưng mục đích chủ yếu là tăng cường các giác quan, sức lực và trí nhớ. Khi hắn sử dụng năng lực, lại hoàn toàn không dùng tới linh lực. Còn *** thần lực của hắn là từ linh hồn giải phóng ra, cho nên linh lực đối với hắn chẳng có ích lợi gì. Võng Lượng lão tổ phong ấn linh lực của hắn quả thật rất uổng công, đó cũng là lí do vì sao hắn không thèm để ý đến việc này!
Có một nam tu sĩ bước tới chỗ Âm Tế Thiên, nói: “Ta đã sử dụng thần thức tra xét qua, xem ra nơi này chỉ có sáu người chúng ta mà thôi!”
Bốn tu sĩ còn lại vừa đánh giá xung quanh vừa đi tới đây. Lúc này Âm Tế Thiên mới phát hiện trong đó có hai tu sĩ mà hắn quen biết, một người là mẹ của Bắc Minh – Huyền Ngọc trưởng lão, một người khác là thanh niên vừa mới quen tháng trước, hiện tại cũng chính là quản sự thú viên của Hoa gia – Thanh Liên!
Sáu người nhìn thoáng qua nhau, trầm mặt một khắc, nam tu sĩ đứng cạnh Âm Tế Thiên đứng ra tự giới thiệu trước: “Ta là Kế Đường – đệ tử của Thanh Thương Môn, là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, hy vọng các vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn!”
Một nữ tu sĩ cũng nhanh chóng nói: “Ta là Vân Tân – đệ tử của Lạc Vân Tông, là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn!”
Một nam tu khác cũng theo đó nói: “Ta là Chương Nhạc – đệ tử của Lăng Âm Các, là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn!”
Thanh Liên nhìn Âm Tế Thiên đội đấu lạp cùng với Huyền Ngọc trưởng lão, mỉm cười nói: “Ta là Thanh Liên – quản sự thú viên của Hoa gia ở Nam bộ, là tu sĩ Kim Đan đỉnh kỳ, hy vọng trong lộ trình kế tiếp, có thể chiếu cố lẫn nhau!”
Bốn người đã tự giới thiệu xong, chỉ còn lại Âm Tế Thiên và Huyền Ngọc trưởng lão!
Huyền Ngọc trưởng lão nhấp nhấp môi, nói như thế nào thì nàng cũng là trưởng lão của Thuần Trần Phái, bảo nàng đứng ra giới thiệu giống như bọn họ, quả thật có chết nàng cũng không làm được.
Thanh Liên tựa hồ nhìn ra sự quẫn bách của Huyền Ngọc trưởng lão, giương môi mỉm cười: “Huyền Ngọc trưởng lão cũng không cần phải giới thiệu! Ta tin các vị đứng ở chỗ này đề biết Huyền Ngọc trưởng lão của Thuần Trần Phái, chúng ta có thể ở cùng một chỗ với Huyền Ngọc trưởng lão, thật đúng là phúc ba đời!”
Ngoại trừ Âm Tế Thiên, ba người khác đều nối đuôi nhau nói lời nịnh bợ lấy lòng!
Tâm tình của Huyền Ngọc trưởng lão liền tốt hơn, mỉm cười gật đầu với bốn người khác, sau đó ánh mắt dừng trên người Âm Tế Thiên đang đội đấu lạp!
Bốn người còn lại cũng tò mò nhìn sang Âm Tế Thiên, bởi vì không nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Mà từ đầu đến cuối hắn lại chưa nói một câu nào, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tò mò đối với sự thần bí ấy!
Thanh Liên tốt tính hỏi: “Vị đạo hữu này, ngài không tự giới thiệu mình một chút sao?”
Âm Tế Thiên nhìn năm người trước mắt, bụng có chút chần chờ!
Vì để lộ trình kế tiếp không bị mọi người cô lập, hắn đành phải bỏ đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt *** xảo tuyệt diễm!