Phật Môn Ác Thê

Chương 221 : Thượng cổ bí cảnh (5)

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Lúc mọi người đang thảo luận về Âm Tế Thiên và Bắc Minh, Bắc Minh đã dùng linh lực tạo thành một bức màn chắn, che lại tiếng ồn ào bên ngoài, đồng thời cũng ngăn cách không cho người khác nghe thấy thanh âm hoan ái của bọn họ.



Nháy mắt khi Khế ước thú ngăn trở tầm mắt của những người khác, Âm Tế Thiên vội vàng cởi bỏ áo bào trên người mình và Bắc Minh, tiếp tục thêm một lần hôn nồng nhiệt nữa.



Bắc Minh hiếm thấy được Âm Tế Thiên chủ động như thế, đương nhiên y sẽ không để hắn thất vọng. Trong suốt quá trình hoan ái, những cú va chạm vô cùng mãnh liệt, làm cơ thể hai người dung hợp cùng nhau, cứ như sắp sửa hòa làm một, giao triền chặt chẽ không tách rời.



Cuối cùng, khi nhiệt tình phóng xuất ra ngoài cơ thể, cả hai liền ôm nhau nằm trên lưng Khế ước thú, vành tai tóc mai gần kề, thân mặt khắng khít không nỡ buông nhau ra.



Âm Tế Thiên hôn hôn cằm Bắc Minh, buồn cười nói: “Hiện chúng ta đang ở trong Thượng Cổ Bí Cảnh thì phải!”



Thời điểm nhìn thấy Bắc Minh, hắn hoàn toàn quên mất việc bọn họ đang ở trong Thượng Cổ Bí Cảnh, chẳng kềm nén được mà đè Bắc Minh xuống hôn, đủ để thấy hắn nhớ Bắc Minh đến nhường nào.



Bắc Minh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trơn mịn của Âm Tế Thiên, không để ý nói: “Cứ nằm một lát, rồi hãy đi ra!”



Âm Tế Thiên ngóc người lên, tò mò hỏi: “Chắc là ngươi đi tìm ta nên mới chạy đến chỗ này đúng không? Vì sao ngươi biết ta ở đây?”



“Ta dùng tóc của ngươi để dò tìm phương hướng.”



Mắt Âm Tế Thiên giật giật: “Vậy sao ngươi biết ta có mặt trong Thượng Cổ Bí Cảnh?”



Nghe vậy, Bắc Minh siết chặt Âm Tế Thiên hơn, khàn khàn nói: “Nhờ tóc của ngươi, nên ta cảm ứng được ngươi đang ở đây.”



Sắc mặt Âm Tế Thiên hơi tối xuống, không lên tiếng nữa.



Bắc Minh nhận thấy tâm tình của hắn không tốt, nghi hoặc hỏi: “Ngươi sao thế?”



Âm Tế Thiên im lặng móc Đồ Lam Hoa trong Nhẫn không gian ra đưa cho Bắc Minh.



Bắc Minh nhận lấy nó, đáy mắt thoáng có chút kinh ngạc: “Đồ Lam Hoa! Sao ngươi có được nó? Tìm thấy trong Bí cảnh sao?”



Âm Tế Thiên không dự định kể sự tình của Huyền Ngọc trưởng lão ra, bâng quơ nói: “Ta không hiểu lắm về thảo dược, chỉ cảm thấy hoa này có linh khí, nên mới đào nó lên!”



Bắc Minh trầm ngâm một lát: “Năm đó, cha vì muốn Luyện Đan sư lại điều chế thêm một viên Phục Nguyên đan cấp mười cho ta, nên đã lùng sục khắp Tu Chân giới, tuy nhiên cuối cùng toàn bộ thảo dược đều tìm thấy nhưng chỉ thiếu mỗi gốc Đồ Lam Hoa này”.



Y cười châm chọc: “Lúc ta cần thì tìm không thấy, lúc ta không cần thì nó lại xuất hiện. Bây giờ, nó đối với ta đã chẳng còn ý nghĩa nữa.”




Cả đoạn đường đi tới đây bọn họ đâu có đụng trúng Thực Yêu cao cấp?



Bắc Minh nhìn Yêu thú cấp mười, giải thích: “Là Bạch Tư nói với ta!”



Ngoại trừ Âm Tế Thiên và Thanh Liên, những người còn lại không khỏi sợ hãi trong lòng!



Bắc Minh tiếp tục nói: “Cánh rừng này chỉ mới là bìa ngoài của Thượng Cổ Bí Cảnh. Nếu đi vào sâu hơn rất có thể sẽ gặp Thực Yêu cao cấp hơn. Các ngươi còn muốn tiếp tục sao?”



Tám gã tu sĩ có phần muốn lùi bước!



Vân Tân hỏi: “Chẳng phải Minh thiếu gia đã nói Thực Yêu cao cấp ở nơi này rất có thể đã vượt quá cấp mười rồi hay sao? Nói cách khác, cho dù chúng ta đợi ở chỗ này hay tiếp tục xâm nhập thì đều nguy hiểm như nhau!”



Bắc Minh thản nhiên nói: “Đúng vậy!”



“Vậy chi bằng chúng ta cứ tiếp tục tiến sâu vào bên trong, còn đỡ hơn đứng đây chờ chết!”



Bắc Minh quay sang hỏi bảy tên tu sĩ đi cùng mình: “Các người thì sao?”



Bảy tên tu sĩ thoáng có chút chần chừ, cho nhau một cái liếc mắt, mới nói: “Chúng ta vẫn nên đi sâu vào trong rừng đi!”



“Nếu các ngươi đã quyết định muốn đi sâu vào trong rừng, vậy ta xin nói trước: Hễ có gặp bất cứ nguy hiểm gì, ta cũng sẽ đặt an toàn của đạo lữ ta lên trên hết. Còn các ngươi thì tự mình bảo vệ mình đi.”



Thanh Liên mở miệng nói: “Minh thiếu gia chỉ cần bảo vệ tốt cho âm đ*o hữu là được rồi.”



Bắc Minh vừa lòng nhìn hắn một cái. Âm Tế Thiên cười cười với Thanh Liên.



Hắn cảm thấy cái tên Thanh Liên này làm gì cũng rất có chừng mực, không dây dưa quá mức, cũng không mặc kệ chẳng nhìn. Khéo léo biết tiến biết lùi, cách nói chuyện cũng không khiến người khác cảm thấy đáng ghét.



Vân Tân thấy Bắc Minh nhìn Thanh Liên với ánh mắt hài lòng thì cũng vội vàng nói: “âm đ*o hữu là đạo lữ của Minh thiếu gia, an toàn của âm đ*o hữu hiển nhiên cũng là trách nhiệm của ngài. Ta không có ý kiến gì.”



Bắc Minh cười gật đầu, chuyển qua nhìn bảy tên tu sĩ còn lại: “Các người thì sao?”



Đương nhiên bảy tên tu sĩ cũng không dám có ý kiến gì.