Phật Môn Ác Thê
Chương 237 :
Ngày đăng: 13:26 18/04/20
Âm Tế Thiên thấy Bắc Thần ngồi xuống điều tức, mà ở trong Bí cảnh nguy hiểm này lại không có chỗ nào khác có thể đi, cho nên hắn cũng đành học theo Bắc Thần ngồi xuống. Thế nhưng mới vừa nhắm mắt lại, đã có người nhỏ giọng bàn tán:
“Nhìn, Minh thiếu phu nhân cũng học theo tu sĩ ngồi tu luyện. Hắn là người bình thường, làm thế nào hấp thu được linh khí chứ?”
Có người nhắc nhở nói: “Suỵt! Ngươi nói nhỏ thôi.”
“Sợ cái gì? Tai người thường có được như tai của tu sĩ đâu, sao có thể nghe được chúng ta nói.”
“Hắn không nghe được, thế nhưng tu sĩ Độ Kiếp kỳ bên cạnh hắn kia, lại có thể nghe thấy đó!”
Cũng không biết có phải Bắc Thần dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ hay không, mà sau đó Âm Tế Thiên không còn nghe thấy tiếng bàn tán nữa. Năm ngày tiếp theo, hầu như mọi người đều chỉ biết ngồi xuống tu luyện. Âm Tế Thiên đã từng kiểm tra tình trạng của Bắc Minh mấy lần, không biết có phải do Thôn Phách liên tục điều tức hay không mà hai ngày gần đây, sắc mặt của Bắc Minh hồng hào hơn nhiều.
Vào sáng ngày thứ sáu, khi mọi người dần dần mất kiên nhẫn vì không có thêm bất cứ tu sĩ nào xuất hiện. Đang lúc bọn họ tính toán chọn khoảng 100 người để tiến vào đại điện, thì rốt cục cũng có người lục tục đi tới. Ban đầu chỉ khoảng 3 4 tu sĩ, dần dần càng nhiều thêm, sau đó cả quảng trường vốn trống rỗng bỗng chốc đầy ắp người. Nhìn bọn họ đầy vẻ mệt mỏi xơ xác, hơn nữa mỗi người vừa tới nơi đều tự động nói ra những chuyện gặp phải mấy hôm nay, cùng với vụ việc đám yêu thú đòi thu một ngàn viên linh thạch cực phẩm mới cho qua động khẩu. Mà nhắc tới đó, ai cũng đầy mặt tức giận.
cửa động
“Nhớ lại, ta lại càng thêm tức giận. Lúc ấy ta mới vừa thoát khỏi long quyển phong, rơi xuống cạnh động khẩu thông tới nơi này. Ta cứ cho rằng mình an toàn rồi, nào ngờ chân chưa kịp chạm đất đã thấy hai con Yêu thú cấp cao đánh về phía ta. Ta tưởng đâu chúng muốn giết mình nên vội vàng quay đầu bỏ chạy, thậm chí dùng hết các loại phù chú pháp bảo để đối phó, nhưng vẫn không thể thoái khỏi ma trảo của chúng. Ngay khi ta cho rằng mình chết tới nơi rồi, lại nghe thấy tiếng Yêu thú nói: ‘Vào nơi này phải giao ra một ngàn viên linh thạch cực phẩm.’!” Nói tới đây, tên tu sĩ lại nghiến răng kèn kẹt: “Chúng nó nói với ta sớm một chút không phải tốt rồi sao? Còn cố tình chờ tới khi ta hao hết linh lực, dùng hết cả phù chú cao cấp mới nói. Thật khiến người ta tức chết đi được!”
“Ngươi chỉ bị đòi một ngàn viên linh thạch cực phẩm. Còn ta tới tận năm nghìn viên! Bọn chúng nói ta khó coi, cho nên đòi nhiều.”
Âm Tế Thiên nghe bọn họ kể chuyện, lặng lẽ lấy tay đỡ trán, có vẻ đám Yêu thú kia hung hăng hơn hắn nghĩ.
“Tịch Thiên!”
Âm Tế Thiên nghe được tiếng gọi quen thuộc liền ngẩng đầu lên, trông thấy Bắc Vũ Hoành và một vài vị tưởng lão đầy vẻ sốt ruột chạy về phía này. Bắc Vũ Hoành đi thẳng đến trước mặt Âm Tế Thiên, hỏi han:
“Ngươi không sao chứ?”
Âm Tế Thiên khẽ tủm tỉm:
“Không có gì. Thế nhưng…” Hắn nghiêng mình để Bắc Vũ Hoành nhìn thấy Bắc Minh đang nằm ở dưới chân: “Y đã hôn mê 7 ngày rồi.”
Sắc mặt Bắc Vũ Hoành trở nên nghiêm trọng: “Vậy nó…”
Mọi người nghe thế, đều quay sang nhìn về phía Âm Tế Thiên, chỉ thấy Hiên Viên Duật – đệ tử Thuần Trần phái tủm ta tủm tỉm cười, đi đến trước mặt Âm Tế Thiên. Vừa thấy y, sắc mặt Thôn Phách đã không tốt, y vội bước nhanh qua đó. Bên kia, Âm Tế Thiên nhìn dáng vẻ như tìm được bảo bối của Hiên Viên Duật, liền nhướng mày:
“Tìm được bảo vật?”
“Không thấy!” Khóe miệng lại kéo rộng lên: “Thế nhưng ta cảm thấy được, bên trong đại điện kia, có thứ rất tốt đang chờ ta tới lấy!”
Âm Tế Thiên âm thầm cười nhạo y. Hiên Viên Duật cũng không thèm để ý Âm Tế Thiên có tin mình hay không, cười cười:
“Đúng rồi! Đưa Cửu Đăng Tháp cho ta.”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ngươi nói cái đèn chiếu sáng kia?”
Hiên Viên Duật nghe hắn gọi Cửu Đăng Tháp gần như là tiên phẩm mà mình vất vả chế tạo ra kia, là đèn chiếu sáng, khóe miệng liền giật giật:
“Nó không phải là đèn dùng để chiếu sáng.”
“Thế nó là…?”
Hiên Viên Duật liếc mắt nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Cái đó là dùng để cảm ứng cấp bậc của bảo vật. Chúng ta sẽ dựa vào nó để quyết định có nên mạo hiểm hay không.”
Âm Tế Thiên trừng mắt nhìn y: “Sao ngươi không nói sớm?”
Hắn cứ tưởng cái đèn kia bị hư, cho nên vứt lại Quỷ Tông phái mất rồi. Nếu biết nó có tác dụng lớn như vậy, hắn đã mang nó theo. Hiên Viên Duật nheo nheo mắt hỏi:
“Đừng nói là ngươi không mang nó theo đấy nhé?”
“Ngươi thấy ta nên mang một cái đèn chiếu sáng tới Bí cảnh hay sao?”
Hiên Viên Duật tức khắc bị Âm Tế Thiên làm cho nghẹn họng. Lúc này, giọng nói trầm thấp vang lên phía sau bọn họ:
“Cái đèn kia đang ở chỗ của ta.”