Phật Môn Ác Thê

Chương 248 :

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Huyền Ngọc trưởng lão còn chưa nói xong, đã nghe thấy trên đầu có tiếng sấm vang vọng, kế đó toàn bộ đại điện rung chuyển. Bà khiếp sợ trừng lớn mắt, nói:



“Đây… đây là Lôi kiếp của ngươi?”



“Ngươi nói thử xem.”



Âm Tế Thiên lườm bà một cái, rồi ngước mắt lên dùng thấu thị, chỉ thấy mặt đất phía trên đại điện đã loan đầy vết nứt.



“Nếu thêm một lần nữa, chắc mặt đất phía trên sẽ bị đánh thành một cái hố lớn. Tiếp đến, chính là đại điện. Ta không biết đại điện này có thể chống đỡ nổi Lôi kiếp của ta hay không. Nếu không, chỉ e Lôi kiếp sẽ đánh trúng hai người bọn họ.”



Âm Tế Thiên nhìn ra bên ngoài Bí cảnh, thấy Lôi kiếp thứ ba đã chấm dứt. Thế nhưng, mây đen không hề tán đi, mà còn ngưng tụ lôi điện càng thêm lớn. Hắn không khỏi sốt ruột thúc dục:



“Nhanh nghĩ cách! Lôi kiếp sắp đánh đến đây rồi!”



Hắn thật không nghĩ ra được bất cứ cách nào để đánh tỉnh hai người kia, vốn định dùng sức tát bọn họ thật mạnh, nhưng sợ thần lực sẽ phản phệ lên trên bọn họ. Huyền Ngọc trưởng lão vội nói:



“Chỉ còn cách này. Lúc Lôi kiếp đánh tới đại điện, hãy thả bọn họ ra khỏi kim bát. Cứ để hai người tiếp tục đánh nhau, như vậy, ít nhất bọn họ cũng có ý thức tránh né Lôi kiếp.”



Âm Tế Thiên giễu cợt nói: “Đúng là ngựa chết chữa thành ngựa sống!”



[Đại khái là đường cùng rồi, chỉ có thể thử cách đó mong cứu vãn]



Có điều, cũng chỉ có thể làm vậy.



“Ngươi và Bắc Minh quay về lầu ba trước đi, ta nghĩ đại điện chỉ có thể chống đỡ được một đòn Lôi kiếp nữa thôi.”



Huyền Ngọc trưởng lão hơi chần chừ, thế nhưng nghĩ đến mình cũng không thể giúp được cái gì, đành phải ôm Bắc Minh quay lại lầu ba. Sau đó, bà nghe thấy âm thanh Lôi kiếp đánh xuống. Lần này, đại điện rung động còn mạnh hơn, tiếng vang lớn hơn. Như đang cảnh báo cho bà biết rằng, Lôi kiếp đang ở ngay trên đỉnh đầu của bà. Huyền Ngọc trưởng lão sợ rằng đại điện sẽ không chống đỡ được nữa, vội vàng bố trí vài trận pháp cao cấp.




“Thật không ngờ ta còn sống mà nhìn thấy các ngươi. Đúng rồi! Ban nãy không biết là ai Độ Kiếp mà sấm sét lại có màu tím, sau đó đánh xuống khiến cho Bí cảnh thủng một cái động lớn. Nhìn cảnh ấy, thật khiến người ta nổi cả da gà, ngay cả Yêu thú và Thực Yêu cao cấp trong bí cảnh cũng phải sợ tới mức quỳ xuồng!”



Chấp pháp trưởng lão và Bắc Vũ Hoành cũng ngẩn ra: “Sấm sét màu tím?”



“Đúng vậy! Ta đã sống cả ngàn năm rồi, chưa từng thấy sấm sét màu tím bao giờ!”



Bắc Diệu Đông nghĩ đến cảnh Độ Kiếp vừa rồi, vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Quả thật rất kinh khủng, chẳng biết người Độ Kiếp kia còn sống hay không. Chấp pháp trường lão nhăn mày lại:



“Lúc Thú triều, chúng ta cũng nhìn thấy sấm sét màu tím. Lại nói, nếu không phải sấm sét đánh vỡ đại điện, thì có khi chúng ta đã bị vây chết ở bên trong.”



Bắc Diệu Đông khó hiểu hỏi: “Đại điện? Đại điện gì?”



Chấp Pháp trưởng lão và Bắc Vũ Hoành chưa kịp trả lời, đột nhiên có người kêu to:



“Yêu thú và Thực yêu cao cấp bỗng dưng chạy đến đây!”



Mọi người cả kinh, nhanh chóng rút kiếm hướng về đám Yêu thú và Thực Yêu đang từ Bí cảnh bay ra. Thế nhưng, bọn nó cũng không có tấn công tới họ, mà chỉ chạy đến một chỗ trống an tĩnh. Tu sĩ thấy không phải tấn công mình, hơi thoáng yên tâm. Vì nếu có đánh nhau, người thiệt sẽ là bọn họ.



Hiên Viên Duật đi sau đám Yêu thú và Thực yêu kia, vừa mới bay ra khỏi Bí cảnh thì Thôn Phách liền tỉnh lại. Thôn Phách nhìn thấy người ôm mình là Hiên Viên Duật, cũng hoảng hồn. Vội lấy pháp khí ra, nhảy khỏi người Hiên Viên Duật. Hiên Viên Duật nhếch mép:



“Ngươi đối đãi với ân nhân của mình như vậy sao?”



Thôn Phách lườm Hiên Viên Duật một cái, lại nhìn thanh thần khí trong tay, nghi hoặc: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Thôn Phách nhớ rằng, sau khi y ngồi xuống tĩnh tọa, liền nghe thấy có người gọi tên mình, đồng thời lá chắn màu vàng trước ngăn tủ bỗng dưng biến mất. Y cứ thế đi ra khỏi ngăn tủ, tiến về phía phát ra giọng nói. Trên đường, có gặp Hiên Viên Duật. Hai người cũng không thèm nói chuyện với nhau, cứ đi thẳng lên tầng cao nhất.