Phật Môn Ác Thê

Chương 264 : Rất xin lỗi

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Âm Tế Thiên, Bắc Minh và nhóm Yêu thú ngớ ra. Dực Hổ hỏi:



“Sao lại không có chỗ để đi?”



Tiên Yêu thú đầu lĩnh chuyển mắt sang Âm Tế Thiên đang ngồi trên lưng Lang Phong: “Chắc hẳn đại nhân cũng biết là bọn ta mới từ trong Bí cảnh đi ra?



Âm Tế Thiên nhận ra giọng của Tiên Yêu thú đầu lĩnh, cho nên hắn khẽ gật gật đầu. Tiên Yêu thú kia tiếp tục nói:



“Bọn ta ở trong Bí cảnh là bởi vì năm xưa bị đuổi khỏi Yêu giới, không nơi nương tựa nên mới tránh vào đó. Hiện giờ ra khỏi Bí cảnh, tất nhiên bọn ta chẳngcòn chỗ nào để đi cả. Bất quá, đây mới chỉ là một phần mà thôi, còn nguyên nhân khác nữa. Đó chính là hiện tại, toàn bộ Yêu thú của Yêu giới đều là rơi xuống làm nô lệ cho Tứ giới khác.”



Nhóm Yêu thú Tu Chân giới giật mình. Dực Hổ nheo mắt, trầm giọng hỏi:



“Ý ngươi là gì?”



Tiên Yêu thú đầu lĩnh cười lạnh nói: “Ta thấy ngươi sắp phi thăng? Đáng tiếc, con đường thông từ Tu Chân giới tới Yêu giới đã bị phong ấn lại rồi! Không thể nào phi thăng được.”



Dực Hổ im lặng. Có yêu thú tức giận nói: “Chẳng những không phi thăng được, mà còn bị nổ tan xác nữa ấy chứ!”



Đám Tiên Yêu thú và Tiên Thực yêu cũng giật cả mình. Tiên Yêu thú đầu lĩnh nhún vai nói:



“Ta không ngờ Yêu thú không phi thăng được sẽ bị nổ chết.”



Dực Hổ nói: “Bọn ta đang định nhờ chủ tử mang đến Minh Ngục, để có thể tới Yêu giới.”



Tiên Yêu thú đầu lĩnh liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên, hỏi: “Chủ tử? Ý ngươi là vị Đại nhân này?”



Âm Tế Thiên nghe nó gọi mình là Đại nhân, trong lòng hơi chút quái quái. Cái kiểu gọi này, cứ như đang gọi giai cấp quan lại ở Phàm giới ấy.



Bắc Minh híp híp mắt. Y cứ có cảm giác, cái cách đám Tiên Yêu thú và Tiên Thực yêu kia gọi Tịch Thiên, càng làm cho y và Tịch Thiên cách xa nhau hơn. Tựa như bọn họ là người của hai thế giới khác nhau.



“Ừ.”



Tiên Yêu thú lắc lắc đầu khuyên Dực Hổ: “Trước khi phong ấn được mở ra, ta khuyên các ngươi đừng đi Yêu giới vội, Minh Ngục thì lại càng không nên. Nếu bị Quỷ Tiên phát hiện, nhất định các ngươi sẽ bị bắt làm nô lệ. Mà ngay cả vị Đại nhân này, cũng sẽ bị liên lụy.”




Người ở bên cạnh đột nhiên không tiếng động kéo hắn vào trong ***g ngực. Âm Tế Thiên sửng sốt:



“Sao thế?”



Bắc Minh chẳng nói một lời, chỉ ôm lấy hắn bước thẳng về phòng ngủ, kế đó đè hắn ra hôn điên cuồng. Âm Tế Thiên phát hiện tâm trạng của Bắc Minh không ổn lắm, thế nhưng hắn không biết vì sao y lại thế, đành phải nâng lên hai chân lên câu lấy y. Cũng hôn đáp trả nam nhân ở phía trên kia, giúp y bớt bất an hơn. Một khắc sau, trong phòng tràn đầy tiếng thở dốc và tiếng cơ thể va chạm vào nhau. Tốc độ rất nhanh, lực đạo rất mạnh, chỉ cần nghe âm thanh cũng đủ biết người nam nhân kia từng hồi từng hồi đâm sâu vào thiếu niên như thế nào.



Âm Tế Thiên không rõ hai người làm bao lâu, chỉ biết giọng hắn dần khàn đi, cả người đều đau nhức. Thế nhưng người nam nhân kia không hề có ý định buông tha hắn, lôi kéo hắn hết lần này đến lần khác. Sau biết bao nhiêu lần Bắc Minh trút ra yêu dịch, rốt cuộc Âm Tế Thiên không chống đỡ nổi nên hôn mê đi. Bắc Minh nhìn thiếu niên đột nhiên rũ cả người, nằm phịch xuống giường, y mới chợt tỉnh táo lại, hốt hoảng ôm lấy hắn kêu lớn:



“Tịch Thiên! Tịch Thiên!”



Y vội vàng lấy đan dược ra, nhét vào miệng Âm Tế Thiên. Trong cơn mê man, Âm Tế Thiên đột nhiên có cảm giác cả người thoải mái hơn hẳn. Hắn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng kêu gọi, cho nên cố hết sức tỉnh dậy, đập vào mắt một gương mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng sợ hãi. Hắn rất không nỡ, bèn cất cái giọng cực khàn khàn, yếu ớt trêu ghẹo y:



“Đừng nói ngươi định làm tiếp đó nha? Ngươi mà còn làm tiếp, ta sợ ta sẽ mang thai luôn đấy!”



Bắc Minh bật cười, nỗi lo lắng cũng bớt đi, tức giận nói: “Đồ ngốc!”



Âm Tế Thiên thấy tâm trạng của y tốt hơn nhiều, cũng yên tâm hơn:



“Ta mệt sắp chết rồi. Ngươi đừng có làm ồn nữa”.



Bắc Minh giúp hắn chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, hôn nhẹ lên môi hắn nói: “Ngủ đi.”



Âm Tế Thiên vừa nhắm mắt lại đã ngủ luôn. Bắc Minh đau lòng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của hắn, nghe được âm thanh hít thở đều đặn mới nhẹ thì thào: “Thực xin lỗi.”



Y cũng không biết mình bị làm sao nữa. Lúc nghe thấy bọn Tiên Yêu thú nhắc tới Quang Thần Vương và Ám Thần Vương, trong lòng y bỗng vô cớ cảm thấy tức giận, rồi bất an, còn có cả nôn nóng và hận thù. Y chỉ có thể ôm chặt lấy Tịch Thiên, mới giúp mình an tâm hơn.



Bắc Minh vừa nghĩ đến Âm Tế Thiên, khuôn mặt từ lạnh lẽo cũng hóa thành dịu dàng. Y đưa tay vỗ về cái lưng bóng loáng của thiếu niên một hồi, rồi đột nhiên khẽ dừng, sau đó thuần thục viết nên tên của hắn. Rõ ràng viết bằng tay trái, thế nhưng lại rất trơn tru và thuần thục. Giống như đã từng làm chuyện này cả ngàn năm qua. Chẳng biết là viết được bao nhiêu lần, Bắc Minh bỗng khựng lại. Y phát hiện, mình viết chữ ‘Tịch’ trong Tịch Thiên cư nhiên thành chữ ‘Tế’, hơn nữa ngay từ lần đầu tiên đã viết là ‘Tế’. Bắc Minh nhíu nhíu mày, rõ ràng trong tiềm thức cho thấy y thói quen viết chữ ‘Tế’ hơn.



“Rốt cục mình bị làm sao vậy?”



Bắc Minh rên rỉ. Từ sau khi chiếm được thanh thần khí kia, y liền cảm thấy mình là lạ. Hơn nữa, rõ ràng Tịch Thiên đã là của y, nhưng y vẫn thường xuyên sợ hãi sẽ mất đi Tịch Thiên, lo được lo mất này nọ. Chẳng nhẽ là do nó gây ra? Bắc Minh kéo cánh tay mà Âm Tế Thiên đang gối lại, kế đó lấy thanh thần khí từ trong Nhẫn không gian ra.