Phật Môn Ác Thê

Chương 268 : Không được nói cho hắn biết

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Lệ quản sự nghe thế mặt cũng có chút không vui, bước vào sân liền trông thấy một nam quỷ phó đang ra sức quất vào một con Tiên Yêu thú. Ông quát lớn:



“Không thấy có khách đến à? Sao lại không lễ phép như vậy?”



Nam quỷ phó bị quát, giật mình ngẩng đầu nhìn Lệ quản sự, cuống quít giấu đi cây roi, nói:



“Tiểu nhân kiến quá Lệ quản sự!”



Tiên Yêu thú kia quỳ rạp ở dưới đất, nó vừa nghe tiếng Lệ quản sự, cả người liền run lên vì sợ hãi. Thế nhưng, khi nó bắt gặp Âm Tế Thiên, hai mắt bỗng dưng sáng ngời, tựa như thấy được quang minh, thấy được hy vọng vậy. Âm Tế Thiên nhìn cả người con Tiên Yêu thú đều đầy là máu, mày càng nhíu chặt hơn. Bắc Minh hiểu ý, khẽ siết nhẹ tay của hắn.



Lệ quản sự nhíu mày:



“Bọn họ là khách quý của Phụng Âm đại nhân, bởi thế ngươi phải hầu hạ cho tử tế vào. Còn nữa, tìm nhiều người một chút, thu dọn mấy gian phòng đi!”



“Dạ!”



Nam quỷ phó nhanh chóng kéo con Tiêu Yêu thú rời đi. Không ngờ nó lại cứ đứng im như trời trồng, mắt lom lom nhìn Âm Tế Thiên không chớp.



“Cái con súc sinh này!”



Nam quỷ phó tức giận đạp Tiên Yêu thú một cái. Thấy thế, đáy mắt Âm Tế Thiên trở nên lạnh lùng, sau đó ra dấu cho Tiên Yêu thú cứ tạm đi theo nam quỷ phó trước đã. Tuy Tiên Yêu thú không muốn, nhưng nó vẫn đứng lên, đi theo nam quỷ phó ra sau hậu viện. Lệ quản sự quay lại, cười ôn hòa:



“Thật quá thất lễ!”



Sau đó ông dẫn bọn họ vào phòng khách, rót tiên trà, kế tiếp sai người bưng tiên quả lên. Hiên Viên Duật hỏi:



“Lệ quản sự đừng trách ta lắm chuyện, con Tiên Yêu thú kia không phải là Khế ước thú của ngươi sao? Vì cớ gì lại giống như một nô lệ vậy?”



Lệ quản sự đáp: “Minh Ngục và Tu Chân giới không giống nhau. Ở Tu Chân giới, các ngươi xem Yêu thú là bạn đồng hành, hoặc là một sự giúp đỡ. Thế nhưng ở Minh Ngục này, chúng ta phải xem nó là nô lệ, nếu không nghe lời liền vung roi trách phạt.”



Ấn đường Hiên Viên Duật khẽ nhúc nhích, sau đó không hỏi thêm gì nữa. Kỳ thực, tình hình ở Tu Chân giới cũng không khác biệt lắm. Nếu có đánh nhau, họ thường dùng Yêu thú để làm lá chắn, hoặc hy sinh Yêu thú để bảo vệ bản thân. Nhưng cũng không giống như ở Minh Ngục, mạnh tay đánh Khế ước thú của mình.



Âm Tế Thiên và Bắc Minh lại liếc mắt nhìn nhau.



Lệ quản sự quay sang cười xin lỗi với Hạ Hầu Lân: “Hạ Hầu công tử, ta thật không ngờ ngài sẽ tới Minh Ngục sớm như vậy, cho nên chưa kịp chuẩn bị thực vật ở Phàm giới. Nếu ngài không chê, ta sẽ sai người đem tới một ít Tích Cốc Đan cho ngài dùng, có được hay không?”



Hạ Hầu Lân nói: “Không cần phiền phức như thế đâu! Ta có mang theo một chai Tích Cốc Đan rồi!”



“Nếu đã vậy, ta cũng không chuẩn bị thực vật nữa!”




“Đừng nói ngươi chỉ luyện ra có một cái thôi đó?”



Đương nhiên là không! Bắc Minh lại lấy thêm một cái từ trong Nhẫn không gian ra. Âm Tế Thiên tiến lên:



“Của ta đâu? Ta không có sao?”



Bắc Minh nói: “Ta chỉ luyện có hai cái thôi.”



Hiên Viên Duật xì một tiếng: “Luyện có hai cái? Vậy chắc cái của ta là tính đưa cho Tịch Thiên chứ gì? Nếu như Hạ Hầu huynh không nói ra, có phải các ngươi cũng tính lừa cả ta, lén lút cùng nhau đi tìm, đúng không?”



Bắc Minh không phủ nhận: “Đúng thế!”



Âm Tế Thiên sợ hai người lại tiếp tục đấu khẩu, nhanh chóng chuyển đề tài:



“Trước hãy nói cách dùng của thứ này đi đã?”



Bắc Minh nói: “Ta đã phóng thần thức của mình vào trong hai cái Tham Hồn Linh này rồi. Chỉ cần tới gần linh hồn của ta, nó sẽ tự động phát ra tiếng vang.”



Hiên Viên Duật nhíu mày: “Thế thì chúng ta phải đi toàn bộ Minh Ngục sao? Thật chẳng biết tìm tới khi nào. Nếu Minh Ngục chỉ to bằng Tu Chân giới thôi, cũng đã mất rất nhiều thời gian.”



Y nhìn sang Bắc Minh: “Bây giờ ngươi có hối hận chuyện chỉ luyện ra có hai cái Tham Hồn Linh không? Nếu không thì chúng ta đã có thể tìm nhanh hơn một chút!”



Bắc Minh trêu tức nhìn y: “Ngươi sai rồi! Cho dù có nhiều thêm mấy cái nữa, chúng ta cũng không nhanh hơn được đâu!”



Hiên Viên Duật hỏi: “Vì sao?”



“Ngươi đừng quên thể chất của ta, không được quá lao lực. Có khi đang tìm giữa đường, ngã ra ngất xỉu cũng nên!”



Âm Tế Thiên nói tiếp: “Cho nên y muốn đi chung với ta.”



Hắn cũng không định để y lại cho tên Hạ Hầu Lân kia làm thịt. Hiên Viên Duật xì một cái, mắt nhíu nhíu:



“Nếu chúng ta đi cùng với Hạ Hầu huynh tới Minh ngục làm khách, vậy cũng phải tỏ vẻ giống như khách. Trước ở với hắn ta hai ngày đã, rồi sau đó tìm hồn của ngươi sau. Không có ý kiến gì chứ?”



“Không có!”



Kế đó, ba người liền bàn xem làm như thế nào để tìm được một hồn kia.