Phật Môn Ác Thê

Chương 271 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Bắc Minh lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Âm Tế Thiên tập trung *** thần lực giúp Tiên Yêu thú cởi bỏ chiếc vòng khóa thú.



Lúc này, khuôn mặt của Âm Tế Thiên đầy vẻ nghiêm túc kiên nghị, đôi môi đỏ mọng mím thật chặt, làm cho thiếu niên tăng thêm mấy phần bình tĩnh trầm ổn. Thật khiến y có loại cảm giác, thiếu niên đã trưởng thành, đang muốn vỗ cánh bay đi.



Hắn như vậy, quả rất hấp dẫn người nhìn. Nhưng, lại làm cho tim của y đau thít, cứ lo rằng bản thân mình sẽ không đủ năng lực để bảo vệ được hắn nữa.



Có lẽ, một ngày đó, chính y mới là gánh nặng của thiếu niên!



Bắc Minh quyết tâm, cho dù phải trả cái giá cực lớn, y cũng nhất định tìm cho bằng được một hồn kia về!



Bên kia, Âm Tế Thiên đang cởi chiếc khóa cho Tiên Yêu thú. Chẳng biết là do hắn thả *** thần lực ra hay sao mà hắn lại cảm giác được tâm trạng của Bắc Minh càng lúc càng tồi tệ, làm lây nhiễm sang cả hắn.



Bất quá, rất nhanh Bắc Minh đã bình thường trở lại!



Hắn liếc sang Bắc Minh, quan tâm hỏi: “Đang nghĩ gì?”



Tiên Yêu thú tưởng là Âm Tế Thiên hỏi mình, ngơ ngớ ‘Ah?’ một tiếng.



Âm Tế Thiên trợn mắt liếc nó: “Không hỏi ngươi!”



Tiên Yêu thú cuống quít cúi đầu, không dám nói nữa.



Bắc Minh lấy lại *** thần, hoang mang nhìn Âm Tế Thiên.



Âm Tế Thiên đã có kinh nghiệm trong lần mở Lồng thú cho Bạch Tư, bởi thế loay hoay vài ba cái là giải quyết xong chiếc khóa của Tiên Yêu thú.



Tiên Yêu thú hắng hắng cổ, thử phát âm, cảm kích Âm Tế Thiên: “Cảm ơn Đại nhân! Cảm ơn Đại nhân!”



Giọng nói của nó cực kỳ khàn đục, tựa hồ đã mấy trăm năm chưa từng mở miệng. Y hệt tiếng kêu cạc cạc của quạ đen, rất là khó nghe.



Bỗng, Âm Tế Thiên vụt đứng dậy ôm lấy eo Bắc Minh, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp mút lấy đôi môi bàng bạc kia.



Bắc Minh kinh ngạc nhìn thiếu niên trong ngực.



Y biết, chắc Tịch Thiên cũng cảm nhận được nỗi bất an của y, cho nên hắn vừa nhẹ nhàng vừa trìu mến mà mút lấy môi y, như muốn an ủi y hãy vui vẻ lên.



Tâm tình Bắc Minh nháy mắt tốt hơn, khóe miệng cong cong. Y ôm chặt người trong ngực, chuyển từ bị động thành chủ động, không ngừng khiêu khích chiếc lưỡi non mềm kia.




Âm Tế Thiên hỏi ngược lại: “Nếu bỗng một ngày, có rất nhiều người nói ngươi là Chúa cứu thế, vậy ngươi sẽ ngay lập tức đứng lên bảo vệ mọi người à?”



Đương nhiên là không!



Bắc Minh hiểu suy nghĩ trong lòng hắn: “Ngươi là cảm thấy mình không có cái trách nhiệm kia, đúng không?”



“Gần giống như thế! Cho đến bây giờ, ta cũng không có ý định dẫn chúng nó rời khỏi Minh Ngục, ta chỉ một lòng muốn tìm thấy hồn phách của ngươi thôi!”



Bắc Minh giúp hắn cởi giầy, cởi áo bào: “Nếu đã nghĩ thông, vậy ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã! Ngày mai theo Hạ Hầu Lân một ngày nữa, ngày mốt chúng ta sẽ tách ra đi tìm hồn phách.”



Âm Tế Thiên nằm xuống, nhìn thấy Bắc Minh kéo chăn cho hắn xong, liền xoay người bước ra ngoài tấm bình phong.



Hắn vội hỏi: “Ngươi không nghỉ ngơi?”



Bắc Minh nói: “Ta ra ngoài đả tọa tu luyện, nếu không, cái thân thể này lại hư nhược!”



“Nhưng chẳng phải Lệ quản sự đã nói, chúng ta không thể đả tọa tu luyện ở đây sao?”



Bắc Minh cong cong khóe miệng: “Ngươi đừng quên! Bắc Minh không thể! Tuy nhiên, Thôn Phách thì có thể!”



Âm Tế Thiên lườm y một cái: “Thật uổng công ta lo lắng cho ngươi!”



Bắc Minh quay trở lại, hôn một cái lên trán hắn, mới đi ra bên ngoài.



Bên cạnh không có người nằm, Âm Tế Thiên làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ có thể nhìn đỉnh giường đến ngơ ngác.



Không biết vì sao, trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm rất mãnh liệt rằng, lần này bọn họ sẽ không thể tìm thấy hồn phách của Bắc Minh, cuối cùng sẽ phải nhờ tới Phụng Âm giúp đỡ.



Ngay sau đó, trong đầu hắn hiện lên cảnh: hắn, Bắc Minh, Hiên Viên Duật bị một đám người cười nhạo, chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức hắn không tài nào bắt giữ được.



Âm Tế Thiên ngớ ra!



Hình ảnh vừa rồi là chuyện gì thế?



Chẳng lẽ là do hắn suy nghĩ lung tung mà ra?