Phật Môn Ác Thê

Chương 274 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


“Ngươi đã gặp Minh Vương đại nhân rồi?”



Cũng chỉ vào Đại hội hàng năm, Phụng Âm mới được thấy mặt Minh Vương đại nhân. Bình thường, cho dù có chuyện hệ trọng cỡ nào, cũng chỉ có thể báo lên Điện chủ Tầng chín mươi. Vậy sao một người Tu Chân giới, lại có thể gặp qua Minh Vương đại nhân chứ?



Minh Vương đại nhân?



Bắc Minh, Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân đều nghi hoặc nhìn Âm Tế Thiên. Sao bọn họ không biết hắn đã từng gặp qua Minh Vương? Âm Tế Thiên giật mình nhìn Phụng Âm:



“Ngươi nói cái người mà ta vừa tả chính là Minh Vương đại nhân?”



Phụng Âm chỉ vào giữa mày hỏi: “Cái ấn ký màu tím mà ngươi nói có phải là nằm ở chỗ này không?”



Âm Tế Thiên gật đầu: “Đúng.”



“Nghe nói, đó không phải là ấn ký, mà là một con mắt đang nhắm lại. Thế nhưng, đến tận bây giờ ta cũng chưa từng thấy nó mở ra bao giờ. Đúng rồi, ngươi hỏi chuyện Minh Vương làm gì?”



Âm Tế Thiên không định gạt y, nói: “Ta cảm thấy, chắc hắn ta có thể giúp chúng ta tìm được mảnh hồn phách kia.”



Trong đầu hắn toàn là hình ảnh của Minh Vương. Đến tận khi hắn nói ra câu này, hình ảnh ấy mới dần biến mất. Vậy không phải ý nói là, Minh Vương sẽ tìm giúp bọn họ tìm được mảnh hồn phách kia hay sao? Hạ Hầu Lân cười nói:



“Minh Vương quản cả Minh Ngục, hắn ta mà ra tay giúp đỡ thì mọi chuyện phải êm xuôi thôi.”



Vốn Hạ Hầu Lân vẫn nghĩ thiếu niên này thông minh, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy hắn thực khù khờ. Phụng Âm lắc đầu:



“Ngay cả ta, một năm cũng chỉ có thể nhìn thấy Minh Vương có một lần. Nếu là bình thường, Minh Vương sẽ không gặp những Điện chủ dưới Điện thứ chín mươi đâu.



Âm Tế Thiên vừa nghe thế liền thất vọng thở dài. Nếu hắn biết được chính xác vị trí của Minh Vương thì tốt rồi. Dùng thuấn di là có thể nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn ta. Nhưng nghĩ lại, Âm Tế Thiên cảm thấy chuyện này không mấy khả quan. Hắn nhớ là đã từng nghe tu sĩ Tu Chân nói qua, chỉ có Thần Tiên mới có thể sử dụng thuấn di thôi. Vậy Quỷ Tiên cũng coi như là tiên nhỉ? Thế bọn họ cũng sẽ dùng thuấn di được. Cho nên chắc là Chín mươi chín tầng Âm Điện sẽ có trận pháp ngăn trở. Nếu không, ai cũng thể xộc vào ám sát Minh Vương rồi.



Bắc Minh và Hiên Viên Duật đều nhíu mày. Lệ quản sự đứng ở đằng sau Phụng Âm, đột nhiên đảo mắt một cái:



“Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân có lời này không biết có nên nói hay không?”



Phụng Âm nhắc: “Có chuyện thì cứ nói thẳng ra.”



Lệ quản sự đảo mắt nhìn qua Âm Tế Thiên, Bắc Minh rồi tới Hiên Viên Duật:



“Kỳ thực, cũng không hẳn là vô phương gặp mặt Minh Vương đại nhân, chỉ có điều không biết ba vị công tử đây có làm được hay không thôi.”



Phụng Âm nhướng mày: “Là sao?”



“Đại nhân ngài đừng quên. Không phải tháng sau Minh Vương đại nhân muốn mời Đúc sư, Tài phùng sư và Luyện đan sư đến để chế đồ hay sao? Đây chính là một cơ hội tốt. Chỉ có điều, ba vị công tử đây có hiểu biết về Luyện khí và Luyện đan hay không thôi.”



Âm Tế Thiên vui vẻ nói: “Đơơng nhiên biết!”
Âm Tế Thiên lườm y: “Vô nghĩa! Không thì ta bảo các ngươi lấy ra làm gì?”



Hiên Viên Duật tiện tay lấy một quyển ném cho hắn. Âm Tế Thiên cầm lấy, nhíu nhíu mày:



“Sao chỉ có một quyển thôi vầy?”



Hiên Viên Duật nhìn quyển sách dày đến một tấc trong tay hắn, nói: “Trong một tháng, ngươi có thể đọc và nhớ cả quyển này, là đã rất không tồi!”



Âm Tế Thiên nhanh tay lật quyển sách, vụt một cái rồi ném trả lại y: “Xem xong rồi!”



Bắc Minh: “…”



Hiên Viên Duật ngạc nhiên nhìn hắn: “Xong rồi?”



Hạ Hầu Lân nhếch mép: “Ngươi gọi đó là đọc sách sao?”



Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên không giống như là đang nói dối, liền cầm lấy quyển sách trên tay của Hiên Viên Duật, lật bừa một tờ.



“Vậy ngươi nói xem Công dụng và Hình thái của Bát Giác Ca là gì?”



“Lá của nó có tám cái sừng và lay động trong gió sẽ phát ra âm thanh ‘ca ca’, cho nên mới có tên gọi là Bát Giác Ca. Ngoài ra, rễ của nó dài tận nửa thước, có vẻ ngoài khá giống Bát Giác Tô. Thế nhưng Bát Giác Tô có độc mà Bát Giác Ca thì không. Công dụng của nó là khu hàn và tăng cường linh lực trong thời giian ngắn. Nếu đem nó cùng Thai Ô Thảo và Mộc Sơn Thảo luyện thành đan, sẽ rất có ích cho linh căn của tu sĩ.”



Hiên Viên Duật nghe Âm Tế Thiên nói vanh vách không thiếu một chữ, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên. Hạ Hầu Lân nhìn nội dung trong sách, hỏi Hiên Viên Duật:



“Đây là bộ sách nói về các loại thảo dược cơ bản của Tu Chân giới đúng không?”



“Đúng thế?”



“Vậy người Tu Chân hiểu về thảo dược cơ bản cũng là chuyện thường thôi nhỉ?”



Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế!” Bắc Minh nhìn hai người bọn họ, khẽ híp híp mắt. Sau đó cũng như lần trước lật bừa một trang, nhưng lại đổi cách hỏi: “Trang thứ chín mươi hai?”



Y tin chắc rằng, nếu như có thể nhìn nhớ được nội dung quyển sách chỉ trong nháy mắt, vậy cũng có thể nhớ được số trang. Âm Tế Thiên lập tức nói:



“Trang thứ chín mươi hai là ghi chép về Tiên Phượng Thảo….”



Hiên Viên Duật nghe Âm Tế Thiên đọc cả nội dung thì lại càng ngạc nhiên. Cho dù là chính y, cũng không thể nào nhớ nổi ở trang chín hai ghi những thứ gì. Hạ Hầu Lân ngồi một bên vừa nghe lời Âm Tế Thiên nói vừa nhìn sách, càng nghe mặt lại càng đen hơn. Hiên Viên Duật hỏi:



“Minh sư đệ, ngươi có truyền âm cho hắn không đấy!”



Bắc Minh ném sách cho y nửa đùa nửa thật nói: “Thế ngươi cứ tự kiểm tra xem.”