Phật Môn Ác Thê

Chương 284 : Vì đạo lữ báo thù, trăm năm chưa muộn

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Mái tóc ở sau lưng thiếu niên cứ như cuồng ma loạn vũ, hết sức quỷ dị và tà ác!



Hòe Nha và Phụng Cung cả kinh, đều nuốt nuốt nước bọt, rồi không tự chủ được mà lui về phía sau ba bước.



Bọn họ chưa từng thấy mái tóc nào yêu dị đến thế, nom bộ dáng cứ như muốn tấn công vào hai người bọn họ ấy.



Hòe Nha có chút sợ hãi hỏi: “Phụng… Phụng Cung, phải chăng hắn là Tiên yêu thú?”



Tiên yêu thú có thể tự nhiên khống chế mỗi bộ phận trên cơ thể, mái tóc cũng là một trong số đó. Thậm chí, có vài Thực yêu còn biết dùng tóc để giết người.



Cho nên, nhìn thấy mái tóc Âm Tế Thiên bay vung vút, suy nghĩ đầu tiên, rất có thể Âm Tế Thiên chính là Tiên yêu thú.



Phụng Cung cảnh giác quan sát Âm Tế Thiên, nhỏ giọng: “Không giống!”



Gã không nhận thấy hơi thở Tiên yêu thú trên người Âm Tế Thiên.



Hòe Nha liếc sang Dã Linh còn đang lăn lộn trên đất: “Nếu không, chúng ta rút lui trước …”



Phụng Cung trầm giọng ngắt lời: “Nếu chúng ta cứ như vậy mà rời đi, chúng ta biết ăn nói với Phụng Âm đại nhân thế nào đây? Hơn nữa, chúng ta cực khổ lắm mới đợi được hắn một thân một mình. Giờ không ra tay, chỉ sợ thời gian một tháng liền hết! Lại nói, không phải chỉ là một đám tóc thôi sao, ngươi sợ cái gì!”



Hòe Nha nhìn Phụng Cung từng chút từng chút lui về phía sau, nói thầm trong lòng: Ngươi không phải cũng sợ sao?



Đương nhiên, hắn cũng không có gan thốt ra thành tiếng!



“Hai người chúng ta cùng sử dụng uy áp, ngăn chặn hành động của hắn, rồi lại công kích vào yếu điểm của hắn!”



“Ừm!”



Tức khắc, Hòe Nha đánh uy áp về phía Âm Tế Thiên.



Mái tóc dài của Âm Tế Thiên giống như hai con Thiểm điện linh xà, vùng vụt bắn ra ngoài.



[Là hai con rắn nhanh như điện đó]



Phụng Cung và Hòe Nha cả kinh, hoảng hốt cầm Tiên khí đỡ đòn.



Bùm một tiếng, hai thanh tiên khí tựa như hai tờ giấy mỏng, bị đâm thủng một cái lỗ!



Phụng Cung và Hòe Nha còn chưa kịp phản ứng, tóc đen đã như lợi kiếm, cắm vào trong áo bào tiên phẩm, xuyên qua ngực bọn họ.



Hai người kêu thảm một tiếng, khó có thể tin mà trừng lớn mắt nhìn Âm Tế Thiên.


Âm Tế Thiên nhận thấy tâm trạng suy sụp của y, liếc nhìn vẻ mặt đầy thống hận và bất lực của Bắc Minh, lập tức đoán ra được đang suy nghĩ gì.



Hắn đột nhiên mỉm cười: “Còn năm hôm nữa, đã là ngày Minh Vương tuyển người vào Điện. Đến lúc đó, chỉ cần tìm thấy một hồn kia của ngươi, thì thân thể ngươi liền có thể lập tức khôi phục lại như xưa. Ta nghĩ, lấy căn cốt Tuyệt thế thiên tài kia, tin tưởng không quá ba mươi năm, ngươi nhất định có thể đạt tới Đại Thừa đỉnh phong kỳ. Sau đó, phi thăng thành tiên!”



Âm Tế Thiên ôm lấy cổ y: “Chờ ngươi thành tiên rồi, không quá trăm năm, nhất định tu vi của ngươi sẽ lợi hại hơn so với Phụng Âm nhiều. Đến lúc đó, ngươi phải nhớ báo thù cho ta đó! Không phải có câu nói ‘Quân tử báo thù mười năm chưa muộn’ sao? Những lời này đặt trên người của ngươi, chính là ‘Vì đạo lữ báo thù trăm năm chưa muộn’ rồi!”



Khuôn mặt cương cứng của Bắc Minh rốt cuộc cũng buông lỏng vài phần: “Ngươi tin tưởng ta thế sao?”



“Ai biểu ngươi là đạo lữ của ta làm chi! Không tin ngươi, thì cũng phải tin vào ánh mắt của mình chứ. Nếu ngay cả ánh mắt của mình còn không tin, vậy chẳng phải là đang hoài nghi nó có vấn đề hay sao?”



Cuối cùng, Bắc Minh cũng bị hắn chọc cười, y nhéo nhéo mũi hắn: “Ta sẽ cố gắng kềm chế chính mình, không cần xúc động!”



Âm Tế Thiên thấy y rốt cuộc cũng đã cười, khóe miệng cũng nở lên nụ cười tươi ngọt ngào.



Bắc Minh nhìn hắn, đau lòng xoa xoa khuôn mặt của thiếu niên.



Dưới đáy lòng, y âm thầm thề. Chờ y mạnh lên, nhất định y sẽ bảo hộ thiếu niên kín không kẽ hở, tuyệt đối không để cho người khác tổn thương hắn một phân nhỏ nào.



Bắc Minh đột nhiên lạnh giọng nói: “Rồi cũng có một ngày, ta sẽ khiến những kẻ từng khi dễ ngươi, phải trả cái giá thật lớn!”



Đúng lúc đó, nơi sâu thẳm trong đầu Âm Tế Thiên, đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng xen lẫn bá đạo: “Rồi cũng có một ngày, bổn tọa sẽ khiến những kẻ đã từng tổn thương ngươi, phải trả cái giá thật lớn”



Nghe thế, Âm Tế Thiên giật mình sửng sốt.



Sao trong đầu lại đột ngột có tiếng nói vang lên?



Bắc Minh chú ý tới ánh mắt của hắn, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”



“Ta…”



Âm Tế Thiên đang muốn nói cái gì, cửa phòng đã bị gõ dồn dập: “Bắc Minh công tử, Tịch Thiên công tử, Phụng Âm đại nhân mời các ngươi đến phòng khách một chuyến.”



Âm Tế Thiên bất đắc dĩ mỉm cười: “Không ngờ nhanh như vậy đã tìm tới cửa!”



Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Một lát nữa hãy qua!”



Âm Tế Thiên ôm y: “Nhớ kỹ lời ta nói trước đó, không được xúc động!”



Bắc Minh cưng chiều nhéo nhéo mũi hắn: “Ta biết!”



“Còn có, lúc nhìn thấy Hạ Hầu Lân, không được nổi sát ý nữa. Ngươi có biết, ban nãy, mây tím trên người Hạ Hầu Lần đã bắn ra lá chắn không? May mắn là hắn không có phát hiện!” Bắc Minh nghe được ba chữ Hạ Hầu Lân, ánh mắt lạnh lùng: “Ta sẽ cố hết sức!”