Phật Môn Ác Thê

Chương 287 : Vậy cũng được sao

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Thấy hắn không trả lời, Ám Vô híp híp mắt hỏi:



“Ngươi có thành kiến với y à?”



Đáng lý ra, thiếu niên ở nhờ trong phủ đệ của Phụng Âm, bởi thế thái độ với chủ nhà cũng phải đôi chút thiện cảm chứ. Cho dù không nịnh nọt thì khi nghe thấy có người khen y, hắn nên phụ họa hai, ba câu. Giờ thiếu niên không nói gì, chứng tỏ hắn có thành kiến với y rồi. Âm Tế Thiên cũng chẳng giấu giếm Ám Vô:



“Nếu ta nói đám đệ tử trong Khí Đan Phủ dám gây sự với ta, tất cả đều là do Phụng Âm giật dây. Vậy ngươi sẽ tin sao?”



Tuy hắn biết Phụng Âm làm vậy là vì Hạ Hầu Lân, thế nhưng hắn chẳng thể nào mở miệng khen ngợi cái người đang mưu toan giết mình được. Ám Vô nhíu mày:



“Là do Phụng Âm? Ngươi có hiểu nhầm gì không đó?”



Lẽ ra, Phụng Âm chẳng có lý do gì để giết một tu sĩ Tu Chân giới. Nếu thực sự muốn giết, cớ gì y không trực tiếp phái người ra tay, mắc mớ chi phải vòng vèo như vậy. Chuyện này không giống với tác phong của y chút nào.



“Chính là y. Thế nhưng, người thực sự muốn ta chết lại là một tên nam tử ở Phàm giới, hắn cũng cùng bọn ta tới Minh Ngục.”



Ám Vô nghe vậy, hai mắt sáng lên, cười nói: “Ta biết rồi! Phụng Âm là vì yêu cầu của cái tên nam tử ở Phàm giới kia, nên mới giết ngươi?”



Âm Tế Thiên thản nhiên trả lời: “Ừ.”



“Ta có nghe nói, Phụng Âm từng nợ ơn huệ của một vị Đế vương ở Phàm giới. Tên hoàng đế kia chính là nam tử ấy?”



“Đúng thế.”



Âm Tế Thiên có nghe Hạ Hầu Lân kể qua, hắn đã từng giúp Phụng Âm một việc gì đó. Ám Vô cảm thán:



“Chắc chắn cái ‘giúp’ này phải lớn lắm, không trả không được. Ngươi nên biết rằng, người tu tiên rất chú trọng chuyện nhân quả tuần hoàn, nếu nợ ơn ai đó mà không trả ơn thì việc tấn cấp sẽ gặp phải trì trệ.”



Âm Tế Thiên nhướng mày: “Hạ Hầu Lân đã giúp y cái gì vậy?”
Ám Vô trầm mặc một lúc mới chịu nói: “Ngươi thấy y rồi, vậy chắc cũng biết y không phải người sống.”



“Ừ.”



“Thực ra, y là …”



Âm Tế Thiên vội ngắt lời: “Khoan! Trước khi ngươi nói, ngươi phải chắc chắn là sau khi ta nghe xong, ta vẫn giữ được cái mạng này đó!”



Ám Vô không hiểu: “Là sao?”



“Đây chẳng phải là chuyện của chủ tử nhà ngươi sao? Ngươi đem chuyện của chủ tử nhà ngươi nói cho ta nghe, không khéo ta bị thủ tiêu vì biết quá nhiều bí mật rồi sao?”



Ám Vô nghe hắn nói thế thì bật cười:



“Đừng nói là ngươi lại sợ rước họa vào thân đó nha? Ha ha! Chớ lo, chuyện này đa phần mọi người đều biết.”



“À… Nếu thế thì nói mau!”



“Kỳ thực y là cha của chủ tử chúng ta…”



Âm Tế Thiên giật mình: “Hả?”



“Hả cái gì?”



“Vậy mà ta cứ nghĩ đó là đạo lữ của chủ tử các ngươi.”



Ám Vô đỡ trán: “Trong não ngươi chứa những thứ quỷ gì vậy?”