Phật Môn Ác Thê

Chương 309 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Bắc Minh cứ như không nghe được tiếng quát của Bắc Vũ Hoành, lãnh huyết nhìn chằm chằm Hiên Viên Duật đang ôm ngực ngồi dưới góc tường, mái tóc y dính đầy đất cát, khóe môi chảy ra tơ máu, búng máu tươi y ói ra ban nãy, thấm ướt cả y bào, tựa màu hoa đào, tươi đẹp đến chói mắt.



Bắc Minh chế giễu: “Thật chật vật!”



Hiên Viên Duật suy yếu nâng mí mắt lên, nhìn khuôn mặt tà ác kia, khó khăn lắm mở miệng được: “Ngươi không phải là Bắc Minh!”



Bắc Minh không muốn nói lời vô nghĩa với y, lạnh lùng hừ một tiếng, nâng thanh liêm đao màu đen lên, chuẩn bị bổ một nhát xuống chỗ Hiên Viên Duật.



Bắc Vũ Hoành trợn to mắt chạy về phía bọn họ, cuống quýt ngăn cản: “Minh Nhi, đừng….”



Bắt gặp động tác của Bắc Minh vẫn không có dấu hiệu dừng tay, ông nhanh chóng sửa lời: ‘Tịch Thiên…”



Thanh liêm đao màu đen sắp cứa vào cổ Hiên Viên Duật, Bắc Minh nghe vào tai hai chữ ấy, liền khựng người lại.



Bắc Vũ Hoành thấy thế, nhẹ thở phào một hơi, rồi nói tiếp: “Tịch Thiên đang ngủ, ngươi cứ nhích tới nhích lui như vậy, hắn sẽ không thể ngủ yên ổn được.”



Hiên Viên Duật nhìn thiếu niên trong ngực Bắc Minh, giống như một con búp bê vải không có sinh khí.



Tịch Thiên bị làm sao vậy?



Hiên Viên Duật cả kinh, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng hiện giờ đến một ngón tay y cũng không động đậy nổi, ngay cả nói chuyện cũng rất là phí sức lực.



Bắc Minh nhìn thiếu niên trong ngực, thấp giọng: “Đúng vậy, Tịch Thiên sẽ ngủ không yên được.”



Bắc Vũ Hoành vội vàng sai gia phó trong viện dìu Hiên Viên Duật ra ngoài, ra lệnh tìm đan sư cao cấp chữa thương cho y, sau đó trở lại phòng của Bắc Minh.



Bước vào nội thất, chỉ thấy Bắc Minh rón rén đặt thiếu niên lên giường, rồi xoay người đắp chăn cho hắn.



Tiếp theo sau đó, bàn và ghế dựa ở bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, khe khẽ dừng bên cạnh giường, tự mình sắp xếp ngay ngắn.



Bắc Vũ Hoành nhìn cảnh này, khiếp sợ đến không nói được tiếng nào.



Năng lực cách không sai khiến đồ vật, chắc chắn người Tu Chân giới chẳng thể làm ra được.



Bắc Minh ngồi vào ghế, một bên niệm, một bên viết ba chữ “Âm Tế Thiên”. Ý định muốn giết Hiên Viên Duật ban nãy, đã sớm bị y vứt ra khỏi đầu, chẳng còn một mảnh.



Bắc Vũ Hoành nhìn nhìn Âm Tế Thiên nằm trên giường, thấy Bắc Minh đang hết sức tập trung, mới nhẹ nhàng bước đến bên cạnh.



“Ngươi muốn làm gì?” Bắc Minh tức giận.



Bắc Vũ Hoành trả lời: “Ta thấy ngươi đắp chăn bị lệch, muốn sửa lại cho ngay ngắn thôi.”




Bắc Minh thuấn di khỏi Minh Thăng Viện, sau đó xuất hiện tại cửa Minh Ngục.



Ngay khi y xuất hiện, cô hồn dã quỷ đang lang thang bên ngoài liền biến mất không còn bóng dáng.



Bắc Minh ngẩng đầu nhìn hai chữ “Minh phủ” trên cửa thành, mắt khẽ nheo lại.



Đã bao lâu rồi y chưa đến Minh Ngục?



Chắc cũng hơn vạn năm rồi nhỉ?



Bắc Minh đi bộ vào thành.



Quỷ Tiên xung quanh đều không rõ tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi, cả người run rẩy chẳng thể bước đi. Đến cả Quỷ vệ canh giữ cửa thành cùng đám thú khuyển đều quỳ mọp xuống đất.



Tiểu quan ngồi trông cửa thấy Bắc Minh đi đến, toàn thân run lên, hàm răng vừa đánh bò cạp vừa hỏi:



“Người…người mới đến, tới…đăng ký…”



Vừa nói xong ông ta liền hôn mê bất tỉnh.



Bắc Minh thản nhiên đảo mắt nhìn bọn Quỷ Tiên đang quỳ gối xung quanh y, hơi thu liễm khí thế cường hãn trên người, thân hình thoắt một cái đã đứng trước cửa Âm điện.



Y liếc đám Minh quỷ vệ canh giữ bên ngoài, vừa cảm thấy quen thuộc, lại vừa cảm thấy xa lạ.



Minh quỷ vệ phát hiện Bắc Minh đứng ngay cửa chính không nhúc nhích, bèn bước lên quát: “Nơi này là Âm điện, người không phận sự không được bước vào!”



Bắc Minh cứ như không nghe thấy, thoắt một cái lại biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.



Minh quỷ vệ ngẩn ra, nhìn trước mắt trống rỗng, thầm nghĩ: “Người này rốt cuộc là ai thế?”



Mặc kệ ra sao, hẳn y cũng không phải dạng dễ chọc.



Lần thứ hai Bắc Minh hiện thân, người đã đến một Đại điện toàn là sắc màu tím.



Ám Vô đang phân công cho Minh quỷ vệ làm việc, thấy trên bảo tọa xuất hiện một người, liền cúi đầu cung kính hành lễ: “Kiến quá Minh Vương!”



Đám Minh quỷ vệ phía sau cũng vội chào: “Kiến quá Minh Vương đại nhân!”



Bắc Minh thản nhiên lướt qua bọn họ, phất áo bào qua một bên, ngồi xuống bảo tọa, ra lệnh: “Kêu Sát Hồn đến đây cho bổn tọa!”