Phật Môn Ác Thê

Chương 317 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Đế Minh tiến vào gian phòng của Hiên Viên Duật, người mới vừa đi tới trước giường, đã bị một vầng sáng màu tím mạnh bắn ngược trở về.



Y nhanh chóng ổn định bước chân, mắt khẽ nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vầng sáng màu tím bắn ra từ người Hiên Viên Duật.



Vừa tới hậu viện, Âm Tế Thiên và Bắc Vũ Hoành chợt nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động, vội chạy nhanh vào xem.



Bắc Vũ Hoành bước nhanh tới trước giường: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Âm Tế Thiên nhìn vầng sáng màu tím bao phủ quanh người Hiên Viên Duật, nhăn nhăn mày.



Đó là ***g bảo hộ của Quang Thần Vương, chỉ khi mạng sống gặp nguy hiểm, nó mới xuất hiện.



Bắc Vũ Hoành là người phàm, tất nhiên là không nhìn thấy nó. Tuy nhiên, hắn thật không ngờ tới, Quang Thần Vương sẽ đặt ***g bảo hộ trong người Hiên Viên Duật.



Hiện giờ Đế Minh vẫn mang xác thịt phàm thai, tất nhiên không có cách nào phá vỡ chiếc ***g bảo hộ này.



Âm Tế Thiên nghiêm túc quan sát khuôn mặt của Hiên Viên Duật, tuy môi khô khốc, nhưng sắc mặt hồng nhuận, không giống người bị trọng thương.



Nếu hắn đoán không sai, sỡ dĩ Hiên Viên Duật hôn mê bất tỉnh, rất có thể là do y đang thoát thai hoán cốt, để chuyển hóa từ người trần mắt thịt sang thân cốt Thần nhân.



Nếu thật như vậy, rất có khả năng Hiên Viên Duật sẽ khôi phục lại thân phận Quang Thần Vương Tử.



Đế Minh thấy Âm Tế Thiên cứ mãi mê nhìn Hiên Viên Duật, bèn lạnh mặt, tiến lên ôm người vào trong ngực, xoay lưng đi ra khỏi phòng.



Âm Tế Thiên ngẩng đầu nói: “Đế Duật sắp thức tỉnh! Ngươi vẫn nên sớm trở lại bản thể của ngươi thì tốt hơn!”



Hạ Hầu Lân chết, thân là Đế Lân chuyển thế đầu thai, liền sẽ trở lại Thần giới. Bởi vậy, việc bọn họ đang ở Tu Chân giới, đã chẳng còn che giấu được bao lâu nữa.



Đế Minh hỏi: “Cơ thể của bổn tọa ở đâu?”



Âm Tế Thiên kéo tay Đế Minh, xoay người một cái, liền biến mất khỏi sân viện.



“Minh Nhi, thương thế của Duật Nhi có nghiêm trọng lắm không?”



Bắc Vũ Hoành từ trong phòng đi ra, nhìn sân viện không còn bóng người, đành bất đắc dĩ thở dài. Chẳng hiểu sao, dưới đáy lòng ông, mơ hồ có một loại dự cảm không lành!



Ông trở lại gian phòng của Hiên Viên Duật, đang muốn đút cho người trên giường một viên Bảo Mệnh đan, liền phát hiện y đột nhiên vụt mở mắt ra.



Đồng thời, y xoẹt một cái bắt lấy cánh tay đang định đút thuốc kia, đôi mắt lạnh lùng thanh lãnh nhìn chằm chằm vào Bắc Vũ Hoành. Một lúc lâu sau, y mới nhớ ra người trước mắt là ai.



Sắc mặt Hiên Viên Duật nhất thời dịu đi rất nhiều, buông tay ra nói: “Hoành trưởng lão!”



Bắc Vũ Hoành ôn hòa mỉm cười: “Cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh!”



Hiên Viên Duật xoa xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt ừ hử một tiếng. Nhưng lập tức, như nhớ tới cái gì đó, y mạnh nâng mi mắt, lo lắng hỏi: “Tịch Thiên đâu?”




Âm Tế Thiên vội tránh khỏi tay Đế Minh, kích động chạy đến trước quan tài thủy ***.



Bốn gã ma tướng canh giữ bên cạnh lập tức mở nắp quan tài ra.



Âm Tế Thiên quỳ gối xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của nam tử.



Sau đó, thật cẩn thận cầm lấy một bàn tay của y, nhẹ hôn lên đó, vui mừng nói: “Các ngươi làm rất tốt!”



Nam tử trước mắt, vẫn là bộ dáng khi hắn rời đi, không có bất luận biến hóa gì.



Đại thôn trưởng mau mắn nói: “Đây là việc mà chúng ta phải làm!”



Đế Minh đi đến bên cạnh Âm Tế Thiên, nhìn thân thể của chính mình: “Chờ sau khi bổn tọa trở lại thân thể, hãy tiếp tục ăn mừng!”



Âm Tế Thiên sửng sốt, nhất thời không rõ ý của y: “Tiếp tục ăn mừng cái gì?”



Đế Minh không lên tiếng, nằm vào trong quan tài lớn màu đen. Y nhìn Âm Tế Thiên, ánh mắt lạnh băng bỗng trở nên mềm mại hơn: “Chờ ta!”



Âm Tế Thiên cúi xuống gần y, dùng sức hôn môi y một cái: “ Sẽ chờ ngươi!”



Miệng Đế Minh khẽ cong, chậm rãi nhắm hai mắt lại.



“Vương hậu!” Đại thôn trưởng đột nhiên kêu lên.



Âm Tế Thiên đứng lên: “Sao vậy?”



Đại thôn trưởng nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Phong Diệp, không thấy!”



Âm Tế Thiên nhớ đến cái ngày Hạ Hầu Lân bị giết: “Rất có thể hắn đang ở trên Thần giới!”



Đại thôn trưởng biến sắc.



“Đừng lo cho hắn! Hắn sẽ không ngốc tới mức vọt tới trước mặt Quang Thần Vương đâu.”



Lúc này, sắc mặt Đại thôn trưởng mới dịu đi rất nhiều: “Vâng!”



Âm Tế Thiên lại nói: “Lát nữa, chúng ta sẽ trở về Thần Ma giới!”



Đám ma vệ cùng ma tướng đứng dưới đài, nghe Âm Tế Thiên nói thế, nhất thời Đại điện vỡ òa với tiếng hoan hô đầy hưng phấn.



Bọn họ đã thủ trong này hơn vạn năm, rốt cục cũng có thể trở về Thần Ma giới rồi!



[Trấn thủ: phòng thủ, trông coi]