Phật Môn Ác Thê

Chương 321 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Thời điểm Đế Minh buông Âm Tế Thiên ra, bọn họ đã đi tới Hàn Thiên thành, phụ cận Thuần Trần phái.



Hàn Thiên thành là một tòa thành lớn của Bắc Bộ, là một trong những thương trường lớn mà các đại gia tộc dùng để giao dịch mua bán. Bởi vậy, khí hậu rét lạnh cũng không làm cho đường phố Hàn Thiên thành tiêu điều đi. Mà ngược lại, còn vô cùng náo nhiệt, dòng người trên đường cứ như là nước chảy.



“Ngươi đã làm gì bọn Thanh Bảo vậy?” Âm Tế Thiên hỏi.



Đế Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tò mò, đơn giản đáp: “Ma cổ!”



Âm Tế Thiên trợn trắng mắt: “Ngươi nhiều thêm một chữ sẽ chết à?”



Đế Minh như hắn mong muốn: “Hạ ma cổ!”



Âm Tế Thiên có chút chán nản: “Ngươi được lắm!”



Bảo y nói nhiều thêm một chữ, thì quả thật nói nhiều thêm đúng một chữ!



Đế Minh thấy hắn thở phì phò, khóe miệng lãnh ngạnh khẽ cong lên, lấy ra một tấm áo choàng làm bằng lông của Thần Ma thú, khoác lên người hắn. Sau đó dắt người, tiến vào một gian khách *** lớn!



Âm Thiên vừa đánh giá khách ***, vừa hỏi: “Chúng ta không trở lại Nam Bộ?”



“Ăn mừng! Sẽ về sau!”



“Ăn mừng! Ăn mừng cái gì?”



Âm Tế Thiên đầy đầu mê hoặc, nhưng rất nhanh liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Đế Minh. Trên trán hắn trượt xuống mấy cái lằn đen: “Ý của ngươi là muốn tiếp tục ăn mừng trên giường thêm cho đủ một tháng?”



Hắn cùng Bắc Minh điên cuồng hoan ái hết tám ngày, nói cách khác, hắn còn phải ăn ngủ trên giường thêm hai mươi hai ngày nữa!!!



Ta đậu!



Hai mươi hai ngày sau, nếu hắn không chết, thì nhất định cũng sẽ bán thân bất toại!



Âm Tế Thiên trộm quét mắt nhìn vẻ mặt kiên nghị của Đế Minh, thầm nghĩa. Giờ hắn chạy trốn, còn kịp chứ?



Đế Minh chợt bắt lấy tay thiếu niên, đi đến quầy, vứt một viên linh thạch tuyệt phẩm lên người lão chưởng quầy.




Nghe câu chửi bậy kia, những người còn lại nhịn không được đều cười ra tiếng.



Âm Tế Thiên nghe thấy thế, nhất thời, tiếng rên la ngưng bặt.



Thẹn quá thành giận, hắn đấm một quyền vào ngực nam nhân vẫn còn đang rong ruổi trên người mình: “Ngươi cư nhiên không tạo lá chắn cách âm?”



Đế Minh đang làm đến cao hứng, cằm bất ngờ bị đánh đau, ánh mắt liền trầm xuống: “Không cần!”



“Tại sao lại không cần! Ngươi nghĩ đây là Ám Thần Điện, không ai dám nghe lén sao?”.



Âm Tế Thiên chán nản, đẩy nam nhân trên người ra, đứng dậy muốn mặc áo bào vào.



Đế Minh vội kéo người trở lại, sau đó dùng linh lực tạo thành cái lá chắn cách âm, rồi tiếp tục làm chuyện thoải mái ban nãy.



Bất quá, cuối cùng y cũng không thể như nguyện mà cùng Âm Tế Thiên hoan ái tới tám ngày.



Sáng sớm ngày thứ hai, Âm Tế Thiên chết sống cũng không để cho y chạm vào. Y không thể không thả hắn ra. Đành đen mặt, đi theo thiếu niên xuống phòng khách ở lầu ba.



“Tịch Thiên?” Một giọng nói kinh ngạc truyền tới.



Âm Tế Thiên ngẩng đầu nhìn, liền trông thấy Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ mang theo một đám đệ tử đi vào hậu viện.



“Kiến quá Yêu Quái lão tổ! Kiến quá Quỷ Quái lão tổ!”



Từ sau khi Âm Tế Thiên biết hai vị lão tổ là sư phụ của Bắc Minh, ấn tượng dành cho hai người bọn họ vẫn rất là tốt.



Quỷ Quái lão tổ giật mình: “Ngươi… ngươi không phải đã….”



Âm Tế Thiên nhớ tới chuyện ngày đó, có chút ngại ngùng cười nói: “Việc này kể ra rất dài dòng, tóm lại, hiện tại ta không sao cả!”



Yêu Quái lão tổ ngó ra phía sau Âm Tế Thiên, nhìn người có khuôn mặt lạnh đến đen thui, như toàn bộ Tu Chân giới đều đang thiếu nợ y.



“Phách Nhi làm sao vậy?”