Phật Môn Ác Thê

Chương 324 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Âm Tế Thiên nhìn cảnh sắc xung quanh chỉ tíc tắc đã trở thành màn giường của khách ***, không khỏi trợn mắt bất đắc dĩ.



Nam nhân bị nghẹn cả vạn năm, quả thật tính tình rất cấp bách.



Đế Minh cúi đầu, nhưng hai đôi môi chỉ mới vừa chạm vào nhau, động tác của y liền ngừng lại.



Ngoan độc trong con ngươi, tức khắc bắn ra bốn phía.



Âm Tế Thiên cũng phát hiện ra gian phòng có vấn đề, tròng mắt khẽ chuyển, nơi này cư nhiên đầy các loại trận pháp phù chú khiến người ta không những không thể nhúc nhích mà còn không thể sử dụng được pháp thuật. Hơn nữa, chúng nó đã khởi động, toàn bộ gian phòng đều lóe lên ánh sáng đen nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết là trò do tà tu làm ra.



Đương nhiên những trận pháp phù chú ấy đối với hai người bọn họ chẳng khác gì là trò chơi con nít, không chút tác dụng nào. Khóe môi Âm Tế Thiên co giựt, nhỏ giọng hỏi:



“Ngươi nghĩ xem ai đã làm ra vụ này?” Tuy hỏi như vậy, nhưng hắn cũng đã rõ tám chín phần mười là ai làm rồi.



Bỗng có một cái pháp bảo chuông vàng cấp tiên phẩm bay đến, chiếu rọi xuống hai người trên giường, và cư nhiên khiến Âm Tế Thiên không thể nào nhúc nhích được.



Hắn ngẩn người, tu vi của hắn hiện giờ chỉ mới ở Tiên cảnh, bởi vậy không lấy làm lạ khi pháp bảo tiên phẩm khóa hắn lại được. Vì không thể nhúc nhích, nên hắn chỉ có thể dùng tròng mắt ra hiệu cho Đế Minh. Con ngươi Đế Minh lóe lên hồng quang, y cúi đầu hôn lên đôi môi Âm Tế Thiên. Lúc này, có người chợt phá cửa xông vào, trận pháp phù chú trong phòng liền mất đi hiệu lực. Đế Minh vẫn không nhúc nhích, giữ nguyên động tác trước đó, y cố tình muốn chờ xem mục đích của kẻ giăng bẫy bọn bọ là gì.



Kẻ tiến vào trông thấy hai người không thể nhúc nhích trên giường kia, liền đầy mặt vui vẻ, quay đầu ra ngoài cửa hô lớn:



“Lão tổ! Chúng ta bắt được rồi!”



Ngay sau đó, Ly Trĩ lão tổ dẫn theo một đám người, hùng dũng xông vào phòng, thấy hai người môi chạm môi thì chậc lưỡi:



“Xem ra bổn tọa đã quấy rầy chuyện tốt của bọn họ!”


“Bổn tọa biết, ngươi có năng lực chỉ trong nháy mắt biến Yêu thú cấp chín thành cấp mười. Nếu vậy, ngươi cũng sẽ có thể khiến Yêu tu tu luyện nhờ hút Yêu đan, tấn cấp một cách nhanh chóng”.



Âm Tế Thiên híp mắt: “Ngươi quan sát rất tốt nhỉ? Không biết ngươi phát hiện ra năng lực của ta từ lúc nào?”



“Ngươi còn nhớ lần Đấu giá sau khi kết thúc Thú Triều chứ? Bổn tọa là nhờ quan sát con Thạch Phong Điểu kia, mới phát hiện ra được năng lực của ngươi! Còn có một chuyện này, ngươi nhất định cũng không biết!”.



Ly Trĩ lão tổ hừ lạnh: “Bổn tọa lo sợ ngươi là thường nhân, sẽ sống không được lâu, cho nên mới lấy Đồng mệnh chú phù lục ra bán đấu giá cho ngươi và đạo lữ của ngươi! Thế mà bổn tọa lại không ngờ ngươi đem nó nhường cho gia chủ Bắc gia! Quả thực uổng phí lòng tốt của bổn tọa!”



Âm Tế Thiên kinh ngạc nhíu mày: “Theo lời ngươi nói, là từ buổi Đấu giá ngươi đã chú ý tới năng lực của ta rồi?”



Ly Trĩ lão tổ thản nhiên thừa nhận: “Đúng thế! Ngay từ lần gặp đầu tiên, ta đã cảm thấy ngươi rất khác thường. Hôm nay tới bắt ngươi, là muốn ngươi giúp ta phi thăng, chứ không có ý định làm khó gì ngươi cả.”



Âm Tế Thiên cười khẩy: “Còn định giết cả đạo lữ của ta mà còn nói không làm khó!”



Ly Trĩ lão tổ âm ngoan nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì ngươi cũng chỉ có thể chọn một trong hai. Hoặc là giúp ta, hoặc là chết! Ngươi nói đi?”



Âm Tế Thiên mỉm cười đầy trào phúng nhưng cũng cực lóa mắt: “Ngươi cảm thấy, ngươi giết được hai chúng ta sao?”



Ly Trĩ lão tổ không vui mà híp híp mắt. Cái kiểu cười đầy vẻ ngông cuồng này, thật khiến cho người nhìn chỉ muốn xông lên bóp chết hắn ngay thôi. Trên thực tế, Ly Trĩ lão tổ cũng đã làm vậy. Nhưng gã mới chỉ kịp đưa tay ra, đã bị một cỗ lực lượng cực mạnh bắn ngược về, toàn bộ người trong phòng đều bị đẩy lùi ra sau vài bước. Kế đó đồng loạt phun ra một búng máu. Nhất thời, cả đám người đều cảm thấy kinh hãi.



Âm Tế Thiên kéo tay Đế Minh cười nói:



“Minh! Đừng giết họ! Bây giờ thì ta lại cực kỳ muốn giúp Ly Trĩ lão tổ phi thăng.”



Nụ cười của hắn rất sáng lạn, đến nỗi mọi người đều ngẩn cả ra. Nhưng đám bọn họ chẳng ai biết, đằng sau nụ cười kia, là đang che dấu âm mưu gì.