Phật Môn Ác Thê
Chương 340 : Cuối cùng cũng về tới nhà
Ngày đăng: 13:28 18/04/20
Quỷ Sát trợn trắng mắt: “Ngay cả Quang Thần Vương còn không tìm ra được Thần Ma Giới, thuộc hạ chỉ là một Ma tướng nhỏ nhoi, làm sao mà biết nó ở đâu cơ chứ!”
Âm Tế Thiên tức giận: “Bởi vậy ta mới kêu ngươi đoán.”
Quỷ Sát lắc đầu tỏ vẻ gã không đoán ra được.
Khóe miệng Âm Tế Thiên cong lên, híp mắt cười nói: “Thực ra ta cũng không biết Thần Ma Giới ở chỗ nào nữa!”
Nghe Âm Tế Thiên nói xong, ngay cả Đế Minh cũng nhíu chặt đôi mày.
Quỷ Sát oán giận: “Cái gì? Ngay cả Vương Hậu cũng không biết Thần Ma Giới ở chỗ nào? Vậy sao chúng ta trở về được đây!”
Âm Tế Thiên nhún nhún vai: “Ta thật sự không biết mà. Nhưng nếu có pháp bảo thăm dò Bí cảnh, sẽ tìm được cửa vào Thần Ma Giới ngay thôi!”
“Có ý gì?”
Vẻ mặt Quỷ Sát đầy hoang mang, bất quá chỉ lát sau gã như chợt nghĩ ra gì đó, mắt sáng lên: “Ý của Vương Hậu có phải là, Thần Ma Giới được giấu ở trong Bí cảnh hay không?”
Âm Tế Thiên khen ngợi: “Thông minh.”
Quỷ Sát lắc đầu: “Người thông minh chính là Vương Hậu ấy.”
Gã thật tâm bội phục Âm Tế Thiên.
Ở Tu Chân giới, vị trí và cửa ra vào của những Bí cảnh nhỏ đều được cố định. Nhưng khác hẳn đó, vị trí và cửa ra vào của những Bí cảnh lớn, lại thường xuyên thay đổi.
Nếu như Thần Ma Giới bị giấu trong một Bí cảnh hay di chuyển, vậy vị trí của Thần Ma Giới cũng sẽ thường xuyên di chuyển. Nói cách khác là không có cửa ra vào cố định.
Nghĩ ra cái cách giấu Thần Ma Giới vào trong Bí cảnh độc đáo như thế này, chắc chỉ có mỗi Vương Hậu nhà bọn họ mà thôi.
Bắc Minh chợt nghĩ đến điều gì, khẳng định nói: “Thần Ma Giới được giấu trong Thượng Cổ Bí Cảnh.”
Âm Tế Thiên cười nói: “Không sai. Đúng là Thần Ma Giới được giấu trong Thượng Cổ Bí Cảnh, mà Ám Thần Liêm của ngươi, chẳng qua chỉ là dẫn dắt đi sự chú ý của Quang Thần Vương. Khiến ông ta nghĩ Bí cảnh kia, chỉ là nơi dùng để giấu Ám Thần Liêm, chứ không biết kể cả Thần Ma Giới cũng ở ngay bên trong.”
Đáy lòng Quỷ Sát và Hư Không bội phục cực kỳ: “Thông minh! Quả thực thông minh!”
Âm Tế Thiên cười cười, sau đó sử dụng lực linh hồn lấy ra Liên Hoa Bát Quái Nghi, là lễ vật mà Hiên Viên Duật tặng cho.
Đế Minh vừa nhìn thấy Liên Hoa Bát Quái Nghi, con ngươi liền híp lại, đáy mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
Âm Tế Thiên nói: “Chờ mọi chuyện ở Yêu giới kết thúc, chúng ta đi Tu Chân giới một chuyến.”
Ba canh giờ sau, Thần Hồn Thú cứu Diễm Sắc từ trong thú lao ra, các Điện chủ cũng tiêu diệt sạch toàn bộ Thần tướng. Mọi người nhanh chóng rời khỏi Yêu giới, đi đến Vạn Yêu Sâm Lâm ở Tu Chân giới.
Hắn mở tay phải ra, tức khắc thanh “Ám Thần Liêm” được sao chép hồi còn ở Yêu giới, liền xuất hiện trên đó.
Âm Tế Thiên nâng “Ám Thần Liêm” lên cao, ngưng tụ toàn bộ linh lực vào bên trong “Ám Thần Liên”, rồi hô to: “Tất cả mọi người đứng cho vững.”
Hắn dùng toàn bộ sức lực, bổ mạnh xuống dưới, hình thành nên một cỗ lực lượng khổng lồ, đánh úp về phía đầm lầy đen hôi thối.
Ầm một tiếng, nước sình vừa đen vừa hơi thối kia, tựa như là sóng biển, dạt sang hai bên.
Ngay giữa ‘sóng biển’, xuất hiện một con đường màu đỏ rộng lớn.
Trăm vạn đại quân đứng trên lưng Ma Quy, bởi vì dao động do Thần lực của Âm Tế Thiên phát ra quá lớn, khiến cả đám chịu không nổi mà quỳ mọp xuống đất.
Những Điện chủ và Ma tướng có tu vi cao, cũng chẳng thể chống lại, xuất hiện tình trạng đầu váng hoa mắt.
Ngay cả Huyết Hồn, vẫn cảm thấy khó chịu, nhíu chặt cả đôi mày.
Hư Không không ngừng thở dốc: “Ta phát hiện, tu vi của Vương Hậu so với trước kia, còn cao hơn một bậc nữa.”
Quỷ Sát vội vã tạo nên ***g bảo hộ, ngăn chặn sự dao động này, cả người liền cảm thấy dễ chịu hơn, thở phào một hơi: “Quả thực là lợi hại hơn trước kia.”
“Ngươi nói xem, có phải là vì Vương Hậu có duyên độ được hai lần Cửu Thiên Thần Kiếp, cho nên mới trở nên lợi hại như thế không?”
“Cũng có thể.”
Âm Tế Thiên nhìn đầm lầy đen tựa thủy triều mà rút về hai bên, không khỏi cười cười, xoay người bay về bên cạnh Đế Minh.
Đế Minh ôm hắn vào trong lòng, ánh mắt lãnh đạm thoáng hiện lên sự vui mừng.
Tu vi của Vương Hậu nhà y, quả thực đã được đề cao.
Âm Tế Thiên ngẩng đầu nhìn Đế Minh: “Cuối cùng, chúng ta cũng về tới nhà rồi.”
“Ừ!”
Đế Minh nghe được ba chữ “về tới nhà”, khóe miệng bất giác cong lên, nội tâm không đè được sự kích động, càng ôm người trong lòng chặt hơn.
Âm Tế Thiên hôn một cái lên khóe miệng y, cười nói: “Đi thôi. Chúng ta xuống phía dưới.”
Đế Minh ôm Âm Tế Thiên, biến mất trên lưng của Lão Quy, rồi xuất hiện ở con đường rộng lớn mà Âm Tế Thiên vừa mới chém ra.
Bỗng nhiên, hai bên đường lớn xuất hiện tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.