Phật Môn Ác Thê

Chương 342 : Trực đáo hoàng long phủ*

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


[Thẳng tiến phủ Hoàng Long – Trích từ câu Nhạc Phi nói với chúng ba quân: Ý là đánh thẳng vào vùng trung tâm]



“Không được.” Đế Minh chẳng chút nghĩ ngợi mà phản đối cách làm của Âm Tế Thiên.



Vạn năm trước, cũng bởi vì Tế Thiên đoán được bọn họ sẽ thua trong trận đại chiến kia, cho nên mới trăm suy ngàn tính, làm sao để bảo đảm an toàn cho hai người sau khi bị thất bại. Chính vì vậy, hắn không ngừng sử dụng năng lực xuyên qua thời không, hòng an bài mọi chuyện đâu vào đó.



Cuối cùng dẫn đến lực linh hồn hắn bị tiêu hao quá độ, để cho Quang Thần Vương thừa dịp đánh mạnh một chưởng, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.



Tới giờ, chỉ cần nghĩ đến cảnh ngày ấy, trong nội tâm y vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Chính vì thế, y nhất định không cho phép chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.



Quan trọng nhất là, y cho rằng mọi chuyện chắc chắn sẽ lặp lại.



Năm đó, nếu như Tế Thiên không bói ra thắng thua của trận đại chiến, thì sẽ không có sự việc xuyên qua thời không. Như vậy, hắn cũng chẳng bị tiêu hao lực linh hồn quá độ, để Quang Thần Vương thừa dịp đánh một chưởng, rồi mới phát sinh đủ mọi chuyện tiếp theo.



Dĩ nhiên, y không phải trách cứ việc làm của Tế Thiên, chỉ là đau lòng Tế Thiên muốn bọn họ chiến thắng mà luôn gây sức ép cho bản thân. Y tin, Tế Thiên cũng phát hiện ra vấn đề này, và sẽ không ngốc đến mức lập lại lần nữa.



Âm Tế Thiên biết Đế Minh đang lo lắng chuyện gì, lập tức cam đoan với y: “Yên tâm! Ta chỉ nhìn sơ qua, chứ không coi đến kết quả cuối cùng. Cho nên sẽ không dễ dàng thay đổi được cục diện của cuộc chiến đâu.”



Lần trước, hắn đâm đầu vào xem kết quả cuối cùng, mà không quan tâm đến diễn biến của cuộc chiến, cho nên mới xảy ra sai lầm



Cũng bởi thế, hắn mới rõ ràng một chuyện, có một số việc nhìn như là đã cải biến, nhưng thật ra nó đang trong quá trình thay đổi, chỉ là hắn không có chú ý tới thôi.



Đế Minh biết, Âm Tế Thiên sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, thay vì để hắn lén lút sau lưng mình, chi bằng cho hắn bói toán công khai, thế cũng yên tâm hơn.



Âm Tế Thiên thấy cánh tay khoát trên lưng có hơi chút buông lỏng, liền biết Đế Minh đã đồng ý cho hắn làm như vậy.



Hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng, sử dụng lực linh hồn để dự đoán kết quả của trận chiến, nhưng … chỉ thấy toàn một màu đen.



Đế Minh phát hiện trán hắn toát ra mồ hôi lấm tấm, mắt khẽ híp lại, nhưng sợ đối phương tẩu hỏa nhập ma nên không dám lay tỉnh hắn.



Âm Tế Thiên vụt mở choàng hai mắt ra, thở dài một hơi.



Đế Minh nhướng mày, đưa khăn lụa tơ tằm qua cho Âm Tế Thiên: “Làm sao vậy?”



Âm Tế Tiên nhận khăn lụa, lau mồ hôi trên trán, có chút không thể tin nổi: “Ta chẳng nhìn thấy gì cả, đừng nói là Quang Thần Vương dùng linh lực ngăn cản không cho ta xem chuyện tương lai nha?”




Hai mắt Âm Tế Thiên phủ đầy ***, nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt: “Ta đột nhiên nghĩ ra một chiến sách.”



Đế Minh nhíu mày.



Xem đi!



Là y không đủ nỗ lực, nếu không thì trong hoàn cảnh củi khô lửa bốc như vầy, hắn sao còn phân tâm nghĩ đến những chuyện khác cơ chứ.



Âm Tế Thiên cười nói: “Ngươi có thể trực đáo Hoàng Long Phủ.”



Đế Minh hiểu ý, con ngươi lạnh lùng cong cong, dốc lòng vì người dưới thân, như đối phương mong muốn, trực đáo Hoàng Long Phủ.



Ngay sau đó, trong cung điện chỉ toàn là tiếng thân thể va chạm, âm thanh thở dốc đầy ái muội, vang lên rất lâu mà không dứt. Cho đến sáng hôm sau, mọi thứ mới dần dần yên tĩnh lại.



Âm Tế Thiên mềm nhũn, nằm trên người của Đế Minh, hữu khí vô lực oán giận: “Ngươi có biết hôm nay ta vừa mới trải qua Cửu Thiên Thần Kiếp hay không?”



“Biết.” Đế Minh vỗ về hắn, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc màu xanh sau lưng Âm Tế Thiên.



“Nếu biết, sao ngươi còn làm liên tục như vậy, cũng chẳng cho ta nghỉ tạm một chút nào?”



“Bây giờ đang nghỉ ngơi một chút đây, lát nữa sẽ tiếp tục.”



“….”



Âm Tế Thiên tức giận, leo xuống người Bắc Minh: “Ta vừa nghĩ ra một chiến sách, ngươi mau chóng ra lệnh cho Ma Vương và bọn Huyết Hồn đến bàn bạc đi.”



Đế Minh trêu hắn: “Trực đáo Hoàng Long Phủ?”



Âm Tế Thiên trợn trắng mắt: “Đánh cái đầu ngươi chứ đánh.”



Đế Minh không tiếp tục trêu ghẹo hắn nữa, giờ phải bàn bạc đối sách để ứng chiến với Quang Thần Vương cho thật tốt mới được.



Y dùng truyền âm, bảo Minh Vương và Ma Vương thông báo xuống, để mọi người tập họp ở Ám Thần Đại Điện.