Phật Môn Ác Thê

Chương 35 : Thật sự đáng tiếc

Ngày đăng: 13:23 18/04/20


“Ai?” Âm Tế Thiên cả kinh, đột ngột đứng phắc dậy.



Đôi mắt sắc bén của hắn quét nhìn khắp phòng, nhưng mà, trừ hắn với Bắc Minh ra, trong phòng hoàn toàn không còn người nào khác.



Đầu tiên Bắc Minh là ngẩn ra, tiếp theo, thân ảnh chợt lóe, nhanh chóng đem Âm Tế Thiên hộ vào trong lòng.



Ánh mắt đảo khắp ngõ ngách trong phòng, sau khi xác định không có bất cứ dị trạng gì, mới nghi hoặc mở miệng hỏi: “Làm sao?”



Âm Tế Thiên sửng sốt, thành thật nói: “Vừa rồi có người nói chuyện vang lên trong đầu ta, đại khái là ai truyền âm sang!”



Đạo thanh âm kia không có ác ý, hẳn là sẽ không thương tổn hắn đi!



Bắc Minh thoáng nhíu mày, đề phòng mà nhìn chằm chằm bốn phía, hỏi: “Đối phương nói cái gì?”



Âm Tế Thiên nhăn mặt, đợi một hồi lâu cũng không có nghe người đó nói tiếp, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Bắc Minh.



Phát hiện sắc mặt y càng lúc càng tái nhợt, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, môi mỏng cũng mất đi hồng hào vốn có, tuy nhiên, ánh mắt lại dị thường sắc bén, phảng phất giống như đang kinh hoảng khi có người chạm vào trân bảo của mình, dùng sức đem Âm Tế Thiên ôm vào trong ngực.



Trong lòng Âm Tế Thiên nao nao, cảm thấy không cần nói cho y biết có người đang muốn cướp ‘thê tử’ của y là tốt nhất, để tránh lại kích thích đến thân thể y.
Trong lòng Âm Tế Thiên nao nao, cảm thấy không cần nói cho y biết có người đang muốn cướp ‘thê tử’ của y là tốt nhất, để tránh lại kích thích đến thân thể y.



“Chỉ nói một câu, bất quá, ta không có chú ý tới đối phương nói cái gì, đối phương tựa hồ không có ác ý, ách, lúc nãy, ta chỉ là đột nhiên nghe thấy thanh âm nên hoảng sợ, vì thế mà phản ứng mới có thể lớn như vậy!”



Âm Tế Thiên nghĩ rằng đạo thanh âm kia chắc là vạn lý truyền âm, chỉ là, ai làm điều đó?



Hắn không dấu vết đẩy cánh tay đang ôm bên hông ra, ngồi trở lại vị trí cũ.



Bắc Minh hơi nheo lại mắt, nhìn hắn một cái, ngồi vào bên cạnh Âm Tế Thiên, không nhanh không chậm mà lấy trong ống tay áo ra một cái khăn lụa trắng, nhẹ nhàng chà lau mồ hôi trên trán, tiếp theo, hai chân xếp bằng, bắt đầu đả tọa khôi phục nguyên khí.



Âm Tế Thiên không hề phiền não việc có người nói chuyện trong đầu mình nữa, bưng chén trà trên bàn lên, một bên uống trà, một bên đánh giá Bắc Minh, khuôn mặt tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi giương cao, hiện tại nhìn y không có một chút nữ khí nào, mà tương phản, toàn thân lộ ra khí thế cường hãn khó có thể xem nhẹ.



Nếu không phải gặp trúng khối thân thể suy yếu kia, chỉ sợ trăm năm sau, tất là người đầu tiên bước vào cảnh giới Đại Thừa trong thời gian ngắn nhất.



Đáng tiếc! Thật sự đáng tiếc!



Cũng không biết đến cùng Bắc Minh là bị bệnh gì, một nơi có tràn đầy linh thảo tiên dược như Tu Chân giới, thế nhưng lại không tìm ra được phương thức chữa khỏi bệnh của y.




Âm Tế Thiên cảm thấy nhất thời Bắc Minh cũng sẽ không đả tọa hoàn tất, liền buông chén trà, đứng dậy kiểm tra chính bản thân mình, nhưng mà, không có nhận ra mình cùng dĩ vãng có gì bất đồng.



Hắn thử tĩnh tâm, lắng nghe bên ngoài, thoáng chốc, các loại thanh âm nhanh chóng chui vào tai hắn, tạo thành cảm giác, giống như hắn là đang đứng giữa chợ, quanh thân ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.



Âm Tế Thiên không khỏi cảm thấy vui sướng, bất quá, chỉ là trong nháy mắt, chung quy nghe lén người khác nói chuyện cũng không có ý nghĩa gì, đặc biệt là tại một nơi cường giả vi tôn như Tu Chân giới, có năng lực bảo hộ chính mình, mới thật sự là có bản lĩnh.



Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy thất lạc, lập tức, như nghĩ đến cái gì, trên mặt lại ùa lên vui vẻ.



Nếu hắn có thể nghe được người ta nói ở rất xa, thì chắc chắn thân thể hắn không phải là một người bình thường.



Âm Tế Thiên nhanh chóng tìm tòi ký ức của Tịch Thiên, nhưng mà, Tịch Thiên trừ mỗi ngày tu luyện, vẫn là tu luyện, không có làm sự tình gì khác hẳn với người bình thường.



Hắn nghĩ nghĩ, liền học theo Bắc Minh đem chân xếp bằng, ngồi trên ghế đả tọa, dựa theo ký ức của Tịch Thiên mà bắt đầu tu luyện.



Ở Tu Chân giới, khi tu luyện đều là thông qua việc hấp thu linh khí của trời đất chuyển sang tu vi của bản thân.



Nhưng mà, qua một chén trà nhỏ, Âm Tế Thiên trừ bỏ việc mình có thể hấp thu được linh khí ra, thì không nhận thấy đan điền của mình có gì biến hóa.



Bất quá……



Âm Tế Thiên phút chốc mở ra hai mắt, nâng tay sờ lên nốt chu sa chí ở giữa trán của mình!