Phật Môn Ác Thê

Chương 47 : Không xong

Ngày đăng: 13:23 18/04/20


Không khí trong đại viện vui mừng bừng bừng, từ tổng quản cho tới gia phó, mỗi gương mặt đều mang theo tươi cười, mà ngay cả những hộ vệ ngày thường chẳng nói chẳng cười cũng khắc chế không được mà khóe miệng kéo lên, hơn nữa nhìn thấy Âm Tế Thiên trở về, tươi cười lại càng rõ ràng hơn.



“Tiểu nhân gặp qua thiếu phu nhân!”



“Thiếu phu nhân hảo!”



“Thiếu phu nhân, ngài đã trở lại!”



“Thiếu phu nhân, ngài vất vả!”



Chỉ cần là gia phó đi ngang qua Âm Tế Thiên cũng sẽ dừng lại hướng hắn vấn an, ngay cả hạ nhân làm việc ở xa nhìn thấy Âm Tế Thiên trở về liền đồng loạt dừng công việc trong tay kích động chạy đến trước mặt hắn vấn an. Âm Tế Thiên từ khi vào cửa Bắc gia chưa từng thấy hiện tượng này, còn khiến hắn có chút thụ sủng nhược kinh.



Trở lại Minh Thăng viện, Âm Tế Thiên lập tức phân phó Bắc Duy Bắc Sinh đi xuống nghỉ ngơi. Bắc Duy và Bắc Sinh vừa rời khỏi Minh Thăng viện, đã lập tức bị hộ vệ canh giữ ở môn khẩu chặn lại, hưng phấn nói: “Bắc Duy Bắc Sinh, các ngươi trở về thật đúng lúc, nhanh chóng đến chỗ Cần tổng quản lĩnh tiền thưởng!”



Bắc Duy và Bắc Sinh liếc nhau, nghi hoặc nói: “Tiền thưởng?”



“Đúng vậy! Là thiếu phu nhân đặc biệt thưởng chúng ta!”



Một hộ vệ khác vui mừng nói: “Thiếu phu nhân phi thường hào phóng, từ khi ta vào Bắc gia tới này là lần đầu được nhận nhiều tiền thưởng như vậy. Cho dù ta không ăn không uống không mua gì cũng chẳng có được nhiều linh thạch như vậy.”



Bắc Sinh tò mò hỏi: “Có bao nhiêu linh thạch?”



Hộ vệ thần bí hề hề vươn ra một cái ngón trỏ: “Chừng này nè!”



Bắc Sinh nhướng mày: “Một trăm viên trung phẩm linh thạch?”


Tay hắn có nghiêm trọng đến thế à? Huống chi hắn vốn đâu có bị thương!



“Thiếu gia nước đã chuẩn bị xong!” Trung niên nam tử từ trong bình phong đi ra.



“Đi xuống đi!”



Ngay lúc trung niên nam từ rời đi, thuận tiện đóng lại cửa phòng, Bắc Minh đứng lên, vươn tay liền giúp Âm Tế Thiên cởi nút thắt áo. Âm Tế Thiên sửng sốt, nhảy dựng lên, giữ áo cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?”



Bắc Minh đứng đắn trả lời: “Thoát y!”



Hắn đương nhiên biết Bắc Minh đang thoát y, hơn nữa còn là thoát y phục của hắn. Âm tế Thiên căm giận nói: “Ngươi thoát y của ta làm gì?”



“Tắm rửa!”



“Ngươi muốn tắm rửa, vậy sao lại thoát quần áo của ta?”



“Ngươi tắm mà!”



Âm Tế Thiên bị hắn trả lời ngắn ngủn mà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ta có thể tự cởi!”



“Tay ngươi đau!” Bắc Minh tiến lên một bước. Âm Tế Thiên rốt cục cảm nhận được cảm giác tự lấy đá đập chân mình. Nhìn tay phải bị băng thành cái bánhchưng, cắn răng nói: “Ta tối nay không tắm rửa!”



Đừng tưởng tay hắn đau là có thể chiếm tiện nghi của hắn! Bắc Minh hơi hơi nheo mắt lại, nhìn hắn không nói. Ngay lúc Âm Tế Thiên cho rằng Bắc Minh không giúp hắn thay quần áo nữa thì Bắc Minh đột nhiên động thủ cởi y phục của mình.