Phật Môn Ác Thê

Chương 7 : Rời đi

Ngày đăng: 13:23 18/04/20






Vị ‘Bồ Tát’ đứng ở cửa viện nhìn thấy Âm Tế Thiên thì tựa như chó thấy xương kích động mà vọt tới.



“Tịch Thiên, sư huynh đã trở về!” ‘Bồ Tát’ vành mắt phiếm đỏ, thập phần tự trách mà nói: “Là sư huynh không tốt, sư huynh không nên nhân cơ hội sư phụ bế quan mà lén đi ngao du, khiến Tịch Thiên chịu nhiều ủy khuất.”



Vừa rồi lúc ở cửa thạch thất nghe được tiếng Tịch Thiên la hét lúc muốn hoàn tục, thật sự khiến lòng y xót xa. Thật không hiểu lúc y không có ở đây, Tịch Thiên chịu bao nhiêu ủy khuất mới khiến hắn liều lĩnh mà đòi hoàn tục! Âm Tế Thiên ngơ ngác nhìn vị hòa thượng vóc dáng cường tráng: “Tịch… Tịch Thiện sư huynh?”



Thịch Thiện và Tịch Thiên là cùng một sư phụ, không chỉ thế Tịch Thiên là được Tịch Thiện một tay nuôi lớn, lại nói tiếp, Thịch Thiện cũng có thể coi như là một nửa sư phụ của Tịch Thiên. Bất quá, nửa năm trước Tịch Thiện đi ngao du tứ hải, hiện giờ đột nhiên xuất hiện, có khi phân nửa là nghe thấy tin tức Tịch Thiên bị hủy đi linh căn.



“Đúng vậy! Là ta!” Tịch Thiện đau lòng mà ôm chặt Âm Tế Thiên: “Đến, để sư huynh nhìn ngươi một cái xem nào, sao lại gầy đến như vậy?”



Khi y biết tin Tịch Thiên bị hủy linh căn, trong lòng lo lắng biết bao nhiêu, chỉ sợ sau chuyện này *** thần Tịch Thiên sẽ không gượng dậy nổi, may mắn, *** thần cũng không sa sút giống như trong tưởng tượng của y.



“Ớ… ngươi…” Tịch Thiện kinh ngạc



Như thế nào trên ấn đường của Tịch Thiên lại có thêm một nốt chu sa chí? Không phải là Tịch Thiên dùng chu sa vẽ lên đó chứ?



Âm Tế Thiên tức giận nói: “Bốn ngày chưa ăn cơm, có thể không gầy đi sao?”



Rốt cục có người để mình dựa dẫm vào, tuy rằng thân phận của Tịch Thiện không có cao như Hư Vô Trưởng lão, nhưng ít nhất là về sau không cần lo có người nhục nhã mình.




“Sư đệ nguyện ý thay thế Vạn Phật tự đi đến Bắc gia!”



Tịch Thiện vừa nghe liền nổi lên lo lắng: “Tịch Thiên, ngươi…”



“Nếu Tịch Thiên đồng ý việc này, kia liền ngay hôm kia xuất phát.” Tịch Lễ lập tức đánh gãy lời Tịch Thiện nói



Âm Tế Thiên ngẩn ra: “Nhanh như vậy!”



“Đúng vậy, thời gian rất cấp bách! Vô Tịnh, vi sư cho ngươi chuẩn bị đồ vật đã chuẩn bị tốt chưa?” Tịch Lễ không để Âm Tế Thiên có cơ hội đổi ý, vội hướng đồ đệ Vô Tịnh đứng ở cửa hỏi.



“Bẩm sư phụ, đã chuẩn bị tốt!” Vô Tịnh đối Âm Tế Thiên cung kính đưa lên túi lớn túi nhỏ đựng tiền và túi không gian: “Sư thúc, trong Càn Khôn túi này có y bào, đan dược, phù chú còn có chút pháp khí bảo mệnh!” Túi không gian là vật phẩm chuẩn bị cho giới Tu Chân, tuy chỉ như cái túi bình thường nhưng có thể đựng được rất nhiều đồ vật, bởi vì diện tích bên trong ít nhất cũng rộng khoảng một gian phòng.



Âm Tế Thiên nhìn thần sắc vài vị trưởng lão, trong lòng có chút bất an, trông ba vị trưởng lão Hư Vô Hư Vọng Hư Độ xác thực có chút vui sướng khi người gặp họa, giống như chuẩn bị chê cười hắn, mà bộ dáng của Hư Thực trưởng lão sợ bóng sợ gió lại lộ ra sự lo lắng, tựa như sắp sửa phát sinh sự tình không tốt. Càng khoa trương chính là Tịch Thiện bộ dáng khổ sở, cuối cùng, đem các loại pháp khí bảo mệnh, đan dược phù chú nhét vào trong tay hắn, hai mắt phiếm lệ, một bộ dáng luyến tiếc. Hơn nữa ngữ khí của y khi nói chuyện giống như là đối với nữ nhi chuẩn bị xuất giá mà dặn dò: “Nhớ rõ Vạn Phật tự là nhà của ngươi, nếu như bị ủy khuất, thì trở về tự tìm sư huynh cùng sư phụ, bọn ta sẽ thay ngươi xuất đầu, đi đến bên kia phải nghe nhạc, ách, không đúng, công…”



[ý ảnh là nghe nhạc phụ hoặc cha chồng = công công ]



Không để Tịch Thiện nói xong, đã bị Hư Độ hung hăng mà đánh vào đầu. Tịch Lễ sợ Tịch Thiện nói lộ hết, vội hướng Vô Tịnh liếc mắt một cái. Ngay sau đó, Âm Tế Thiên đã bị mang ra đại môn của Vạn Phật Tự.