Phật Môn Ác Thê
Chương 97 : Nghe được tin tức
Ngày đăng: 13:24 18/04/20
Bắc Minh và Âm Tế Thiên cứ ôm nhau như thế suốt nửa canh giờ, sau đó Bắc Minh đi bế quan.
Vào ngày thứ hai Bắc Minh bế quan, Âm Tế Thiên đến Thú viên đi dạo một vòng. Đệ tử của Thú viên đã an phận hơn rất nhiều, tuy thái độ đối với Âm Tế Thiên chẳng có lễ phép cho lắm nhưng cũng không có nói năng lạnh nhạt hoặc giả vờ như không thấy!
Trước kia Bắc Tuấn từng làm tùy tùng cho Bắc Hữu Lợi vì thế khi thấy Âm Tế Thiên từ xa đi tới thì cuống quýt núp vào một góc, sợ sẽ có cùng kết cục với Bắc Hữu Lợi.
Âm Tế Thiên rất hài lòng với sự thay đổi của Thú viên.
Mà cũng kể từ ngày đó, toàn bộ Bắc phủ trở nên vội vội vàng vàng!
Tuy Vô Tịnh ở lại Bắc phủ nhưng hắn lại thường xuyên ra khỏi phủ mua một chút đồ vật cần thiết, cho nên rất ít nhìn thấy bóng dáng hắn.
Mà ngay cả Bắc Duy và Bắc Sinh ngày thường ở ngay bên cạnh cũng chia nhau, thay phiên phụ trách bảo vệ Âm Tế Thiên.
Rất nhanh là tới ngày mua đồ ăn cho yêu thú. Từ sớm Âm Tế Thiên và Bắc Duy đã xuất phát tới Đậu Hoa Thôn, lúc này không khí trong thôn cũng khôi phục lại vẻ hân hoan và đầy sức sống như trước. Đại thôn trưởng vừa thấy Âm Tế Thiên lập tức nở nụ cười tiến tới nghênh đón: “Tịch Thiên, ngươi đến rồi!”
Âm Tế Thiên mim cười: “Kiến qua Đại thôn trưởng!”
Đại thôn trưởng hào hứng nói: “Lần trước chưa chiêu đãi ngươi ra trò, lần này ngươi phải ở đây dùng cơm trưa thì mới được rời đi!”
Âm Tế Thiên thầm nghĩ hồi phủ thì cũng chẳng có việc gì để làm cho nên đồng ý. Đại thôn trưởng vội vàng dẫn Âm Tế Thiên đi vào trong viện, cũng không lập tức chiêu đãi bọn hắn, mà bảo Âm Tế Thiên ngồi chơi. Âm Tế Thiên vừa vào tới, liền đánh giá viện của đại thôn trưởng. Bài trí tuy đơn giản nhưng rất sạch sẽ!
Đại thôn trưởng rót cho Âm Tê Thiên một chén trà, sau đó cười nói: “Đây là trà ta mới phơi xong, ngươi thử xem có được không?”
Âm Tế Thiên uống một ngụm, nói: “Mùi thơm ngát! Trong chén là trà lài, không phải pha chế từ lá trà thông thường!”
Đại trưởng thôn cười lớn: “Thế mà ngươi nếm ra được!”
Âm Tế Thiên cười cười, lại uống một chén trà lài nhân duyên của đại thôn trưởng! Hắn không ngờ tới, hôm nay tới Đậu Hoa Thôn mua đồ ăn lại nghe được chuyện này, thật muốn biết vì sao tên Thần Sử kia lại đưa bọn họ đi rồi mới ra tay chém giết!
Hai người vẫn luôn cười cười nói nói cho đến buổi trưa, sau khi dùng cơm xong thì Âm Tế Thiên và Bắc Duy rời Đậu Hoa thôn. Trở lại Thú viên trong Bắc phủ, Âm Tế Thiên liền đem đồ ăn yêu thú vừa mua cất vào kho hàng. Sau đó giao cho Bắc Duy chuyện ghi chép sổ sách hôm nay. Ngay lúc hắn chuẩn bị rời Thú viên thì nhìn thấy bốn gã đệ tử đang trốn ở một góc nhỏ giọng nói chuyện.
Hắn vốn không thèm để ý, thế nhưng lại nghe thấy bọn họ nhắc tới hai chữ ‘Dực Đồng’ liền tò mò nghểnh tai lặng lẽ nghe lén bọn họ nói chuyện phiếm!
“Các ngươi có biết là trong viện của Hoành trưởng lão có thêm một Dực Đồng thiếu gia hay không?”
“Ta biết! Thế nhưng ta mới biết được tin này có hai ngày mà thôi!”
“Vậy bọn ngươi có biết thân phận của hắn không?”
“Ta nghe nói Dực Đồng thiếu gia là tiểu nhi tử của Hoành trưởng lão!”
“Ta cũng nghe nói Dực Đồng thiếu gia là con của Hoành trưởng lão!”
“Ta cũng thế!”
“Nhưng ta lại cảm thấy Dực Đồng thiếu gia là con của Minh thiếu gia!”
Ba người đệ tử kia kinh ngạc nói: “Không phải chứ?”
Âm Tế Thiên đang nghe lén hơi hơi sửng sốt, tiểu thí hài kia là con của Bắc Minh? Lại nói, từ lúc Bắc Minh bế quan, hắn cũng chưa nhìn thấy tiểu thí hài. Âm Tế Thiên vốn muốn nói lời cảm tạ với tiểu thí hài kia, thế nhưng tiểu thí hài không tới Minh Thăng viện, cũng không biết chạy đi chơi ở đâu, và chắc chắn là nhóc sẽ chẳng giống người ta vội vàng chuẩn bị mấy thứ cho Thú Triều.
Mấy tên đệ tử đang thì thầm nói chuyện kia không có chú ý tới Âm Tế Thiên đang đứng cách đó không xa: “Các ngươi cũng biết là người cảnh giới càng cao lại càng khó có hài tử, huống chi Hoành trưởng lão đã đến Độ Kiếp Kỳ, mà trưởng lão phu nhân cũng đã đến Hợp Thể Kỳ, hai người cảnh giới cao như vậy, không có khả năng trong hai mươi năm ngắn ngủi lại có thể mang thai sinh ra một hài tử, đúng không?”