Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 303 : Trẫm và tướng quân cùng nhau cởi chiến bào (33)

Ngày đăng: 11:25 30/04/20


Editor: @Thụy Mặc



Beta: @Aki Re



Tần Thú thấy cô đã chìm sâu vào sự nghi ngờ của bản thân không dám nhúc nhích, lúc này hắn mới hài lòng nhếch môi, không thể không nói thiên kim quý tộc nhân loại thực sự ngu ngốc, bất quá... Khiến hắn không nhịn được mà muốn cho cô ta sống lâu hơn chút để xem thử rốt cuộc cô ta có thể ngốc đến mức nào.



"Hắt xì!" Tô Mộc chẳng quan tâm mình đang bị một khẩu súng chỉa vào, cô không khỏi hắt xì một cái và xoa xoa cái mũi, mặc quần áo ướt nên cô thấy hơi lạnh.



Tần Thú chợt rút súng lại, tay hắn quét qua trước mắt một cái thì xuất hiện màn hình nửa trong suốt, trên màn hình là người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng đi theo hắn tham gia vào cuộc tàn sát nhà đấu giá.



"A Tam, ngươi có váy mới chưa mặc qua không?"



Đột nhiên bị hỏi có váy mới hay không, mà lời này còn do chính miệng Tần Thú hỏi ra, người được gọi là A Tam hơi ngạc nhiên, nhưng mà phẩm đức nghề nghiệp tốt đẹp vẫn làm cho cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Tướng quân, ta không có váy chưa mặc qua."



Đương nhiên rồi, có ai đi đánh nhau lại mang theo váy mới chứ.



Tần Thú cắt đứt liên lạc và cúi xuống nhìn về phía Tô Mộc, Tô Mộc cũng mở to mắt nhìn hắn.



Chậc, đúng là đần độn.




Tần Thú bước tới tủ quần áo và lấy ra một chiếc áo khoác quân phục màu đen giống trên người vứt vào trên tay Tô Mộc, không khách khí nói ra: "Không muốn bị ốm thì thay ngay."



"Chuyện đó..." Tô Mộc lại hắt xì một cái sau đó mới nói tiếp: "Ta có quần áo cho mình..."



Tần Thú đầy chán ghét nhìn áo thun và quần cao bồi lửng trên người cô: "Thân là phái nữ, ngươi nên mặc váy."



Tô Mộc không biết hắn lấy đâu ra quan điểm cố chấp này, chỉ là cô không dám lấy cứng đối cứng với hắn nên túm quần áo hắn ném lại đây và nói: "Nhưng mà cái này cũng không phải váy mà..."



"Với thân thể nhỏ bé của ngươi thì mặc chiếc áo này thành váy cũng được."



Còn dám ám chỉ cô lùn?!



Tô Mộc đè xuống cơn giận sôi trào trong lòng, nhỏ giọng hừ một tiếng và cầm lấy quần áo xuống giường.



Tần Thú đứng trước mặt cô: "Ngươi làm gì đó?"



"Vào phòng tắm thay quần áo!"



Hắn lạnh nhạt nói: "Ngươi không được đi ra khỏi tầm nhìn của ta."
Hắn lạnh nhạt nói: "Ngươi không được đi ra khỏi tầm nhìn của ta."



"Tại sao chứ?!" Tô Mộc lập tức bùng nổ.



"Bởi vì ta không thể xác định khi nhìn thấy người nào đó rớt xuống từ trên trần nhà lần nữa, ta sẽ một phát bắn chết người nọ hay không."



Tô Mộc quyết định cúi đầu trước, cô vô cùng đáng thương cắn môi: "Vậy thì ngươi cũng không thể để một đứa con gái như ta thay quần áo trước mặt một người đàn ông như ngươi chứ..."



Hắn rất không có phong độ của một quý ông mà nhướng mày và nở nụ cười xấu xa: "Hay là ngươi cần ta thay quần áo giúp ngươi."



"Ta biết rồi! Ta thay tại chỗ này!" Tô Mộc ôm quần áo: "Ngươi xoay người sang chỗ khác, không được nhìn lén!"



Tần Thú không thú vị ngừng cười và xoay lưng lại với cô.



Tô Mộc vội vàng cởi quần áo trên người ra rồi nhanh chóng mặc áo khoác vào, cô sợ người này sẽ nhân cơ hội quay đầu lại nên hành động rất lưu loát, đợi đến khi cài cúc áo xong, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.



Lại nhìn về phía bóng lưng người nọ, cô bỗng nhiên cảm thấy mình có quá lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử hay không. Dù sao trong cả quá trình này, hắn không quay lại nhìn lén lần nào.



Cô không quá tự nhiên hắng giọng hỏi: "Ta thay xong..."



Tần Thú xoay người lại, mây trôi nước chảy nói: "Trước kia nói ngươi không có ngực là ta sai rồi."



Hở?



Chẳng lẽ hắn đột nhiên mở mắt?!