Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 74 : Phiên ngoại Tịch Y (1)

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


Editor: Aki Re



Về tới không gian thuần trắng, Tô Mộc ngồi dưới đất, thần trí còn có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu, nàng mới chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng ý thức được chính mình đã lại chết một lần.



Giao long nổi giữa không trung lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, lại lười biếng nheo nheo mắt, hỏi: "Như thế nào? Đây là theo như lời ngươi sẽ dùng phương thức làm chính mình không hối hận hoàn thành nhiệm vụ sao?"



Tô Mộc phản ứng lại, ngẩng đầu xem hắn.



Hắn tiếp tục nói: "Nếu ngươi sớm nghe ta, không đi quản Tịch Y, mà sau khi Bạch Linh Lung cùng Triệu Du ở bên nhau, liền kết thúc nhiệm vụ thoát ly thế giới rồi trở về, vậy ngươi cũng không cần nếm thử tử vong thống khổ như vậy."



"Thống khổ...... Sao?" Tô Mộc nỉ non một tiếng, ngay sau đó từ trên mặt đất đứng lên, bước chân nàng phù phiếm hơi lung lay một chút, thân thể còn chưa có hoàn toàn khôi phục lại, nàng ngẩng đầu, nhìn giao long liền cười một tiếng, "Tiểu Bạch, tử vong thống khổ đích xác khiến người ta cảm thấy khó có thể chịu đựng, bất quá ta cũng không cảm thấy hối hận, ngươi nhìn xem, không phải ta đã bảo hộ hắn còn sống sao?"



Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng nở rộ ra lúm đồng tiền, có một loại vẻ đẹp kinh tâm động phách.




Giao long trầm mặc trong một cái chớp mắt, hỏi: "Ngươi cảm thấy ngươi bảo hộ hắn, cứu hắn? Vậy ngươi có biết, sau khi ngươi chết, hắn suy sụp như thế nào không?"



Biểu tình Tô Mộc hơi ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.



Hắn nói: "Hắn mất đi nữ nhân so với sinh mệnh của hắn còn quan trọng hơn, cho dù còn sống, cũng là sống không bằng chết, giống như cái xác không hồn."



"Cho dù là như thế......" Môi Tô Mộc run nhè nhẹ, "Chờ thêm hai năm, ba năm...... Hắn sẽ gặp được càng nhiều người, hắn cũng sẽ dần dần...... Quên bi thương."



Hàn quang trong đôi mắt màu đỏ tươi của giao long giống như đang nở rộ, "Tô Mộc, ngươi cho rằng lực lượng của thời gian rất cường đại sao? Ta nói cho ngươi biết, thời gian đích xác sẽ làm người ta phai nhạt rất nhiều chuyện, nhưng mà phai nhạt đều là một ít chuyện râu ria, trong nội tâm vẫn sẽ đau, càng ngày mọc rễ nảy mầm trong đầu, ngươi nghĩ quên cũng quên không được, lại cũng vô pháp lựa chọn tự giết chết chính mình, nếu không người yêu thương hy sinh vì mình đều sẽ trở thành uổng phí, vì thế, chỉ có thể một người mang theo hồi ức thống khổ, đối mặt nhìn không tới cuối thời gian, Tô Mộc, ngươi cho rằng ngươi cứu Tịch Y, để lại hắn cả đời cô độc, ngươi làm như vậy, so với giết hắn còn tàn nhẫn hơn."



Thanh âm hắn thực bình tĩnh, bình tĩnh giống như là giếng cổ không gợn sóng, nghe không ra nửa phần cảm xúc khác.



"Tiểu Bạch......" Tô Mộc ngước mắt, khuôn mặt đờ đẫn hỏi: "Ngươi nói lời này, đều là cảm thụ chân thật của ngươi sao?"
"Tiểu Bạch......" Tô Mộc ngước mắt, khuôn mặt đờ đẫn hỏi: "Ngươi nói lời này, đều là cảm thụ chân thật của ngươi sao?"



Giao long không nói gì, chỉ dùng mắt màu đỏ tươi nhìn nàng, ánh mắt căn bản như là không có dừng ở trên người nàng.



Hắn rốt cuộc đang xem cái gì, không ai có thể biết.



Tô Mộc lại rũ mắt, chậm rãi nói: "Chính là ta làm gì có biện pháp nào đâu? Ta nói rồi, ta sẽ làm cho hắn sống sót, ta đây liền nhất định sẽ làm hắn sống sót, ta không suy xét được quá nhiều thứ, ít nhất làm hắn sống sót là lựa chọn mà ta đã chọn."



Đây cũng là một loại tuyệt vọng khi rơi vào đường cùng cực độ.



"Xin lỗi...... Ta cũng không có lựa chọn...... Bất quá, chỉ cần hắn có thể sống sót thì tốt rồi......"



Bỗng nhiên bên tai vang lên thanh âm đứt quãng, khiến trước mắt hắn xuất hiện một màn ngọn lửa bay lên kia, mà thanh âm này đã không biết quanh quẩn ở bên tai giao long biết bao nhiêu năm.



Ánh sáng trắng yếu ớt xuất hiện, giao long trên không trung đã không thấy, ngược lại trên mặt đất bỗng xuất hiện một con tiểu bạch xà.



Miệng nó nói được tiếng người, thanh âm lại cà lơ phất phơ quen thuộc như trước kia, "Tiểu Mộc Mộc, ngươi có muốn trở lại bên người Tịch Y?"