Phế Căn Vô Địch (Dịch)
Chương 24 : Mỹ nhân rắn rết của phái Ngọc Nữ (1)
Ngày đăng: 01:40 08/08/20
Chương 24: Mỹ nhân rắn rết của phái Ngọc Nữ (1)
Mà lúc này chưởng quản Thiên Niên các - Ngạo Tử An công tử vẫn làm theo ý mình, chẳng thèm bận tâm đến sự trách móc của bách tính trên phố và các tu sĩ đối với Thanh Long thương hội.
Mãi đến mấy ngày sau, hắn ta kinh ngạc phát hiện, Thiên Niên các hình như không còn náo nhiệt như trước.
Lão chưởng quỹ tiền nhiệm - Mai Lương Tâm - đang dẫn theo gia quyến lên đường về quê.
Trong xe ngựa, Mai Lương Tâm đang chơi đùa với cháu trai.
Tuy trông dáng vẻ ông ta khá tốt nhưng lâu lâu vẫn bật ra tiếng thở dài.
Cháu trai hiếu kỳ hỏi: "Gia gia, sao người cứ luôn thở dài vậy?"
Mai Lương Tâm sờ lên đầu cháu trai: "Ai, gia gia bận rộn mấy thập niên, khổ cực lắm mới kinh doanh được Thiên Niên các từ một gian tiểu đếm nhỏ thành quy mô mười hai tầng, thanh danh lan xa như bây giờ. Đến ngay cả hoàng thân quốc thích cũng nghe danh mà đến, đây chính là tâm huyết cả đời của ta. Giờ, mặc dù gia gia đã về hưu, nhưng nghĩ đến việc Thiên Niên các sắp bị huỷ trong tay tên bại gia tử Ngạo Tử An kia, liền cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu."
Đứa con trai nhỏ đang ngồi bên cạnh ông ta có quan hệ không tệ với Ngạo Tử An, nhún vai, nói: "Phụ thân, người nghĩ nhiều rồi. Sau lưng Thiên Niên các chính là con quái vật khổng lồ Thanh Long thương hội, sao có thể bị huỷ được chứ? Dù Ngạo công tử có là một kẻ bại gia thì đoán chừng một hai trăm năm cũng không phá hết được."
Mai Lương Tâm lắc đầu cười khổ: "Con còn quá non rồi. Con không biết tên bại gia tử Ngạo Tử An kia đã đắc tội với một nhân vật đáng sợ đến mức nào đâu."
Ánh mắt của ông ta vô chức chuyển về phía bắc, nơi Tiêu Dao phái cư ngụ.
"Người kia ấy à, chỉ vì để ứng phó với cậu ta, cha con đã phải hao hết nửa cái mạng rồi. Tên nhóc con miệng còn hôi sữa Ngạo Tử An kia chẳng đủ cho cậu ta nắn bóp đâu. Ha ha."
Ở một nơi khác, Vũ Trần bán hết số đan dược trên người cho Phượng Minh thương hội xong liền đi ra cửa, chuẩn bị trở về Tiêu Dao phái.
Hắn vốn định đến Xuân Lan viện, kêu cả Thuần Dương về. Nhưng mà, vừa ra khỏi cửa liền phát hiện có chuyện.
Hình như hắn bị người ta trộm đồ.
Con bạch mã đang đứng ở cửa tuy không bị người ta dắt đi, nhưng yên ngựa trên lưng hình như đã bị người khác động tay qua.
Vũ Trần tiến lên kiểm tra toàn bộ một lượt.
Quả nhiên, mặt dây chuyền nhỏ được làm bằng ngọc hoà điền đã bị mất.
Vũ Trần đứng sững tại chỗ.
Hắn nhớ, chiếc yên ngựa này là lễ vật Lý Đạo Tử tặng cho khi hắn còn nhỏ.
Khi đó Lý Đạo Tử cũng chẳng phải là giàu có gì.
Vũ Trần hít một hơi thật sâu.
Tiền bị người ta ăn cắp mất thì không sao nhưng yên ngựa này thì không được.
Hắn hơi ghé vào tai bạch mã hỏi mấy câu.
Mặc dù Vũ Trần không thể tu tiên nhưng hắn lại có được rất nhiều khả năng đặc biệt khác.
Ví dụ như, hắn biết thú ngữ.
Bạch mã kể lại cho hắn biết, vừa rồi, quả thực có một người thanh niên lảng vảng quanh khu vực này.
Lúc đầu, gã ta muốn dẫn bạch mã đi.
Nhưng bạch mã của Vũ Trần vốn chẳng phải là ngựa bình thường, nó tung cước, đạp bay tên trộm ngựa kia.
Nhưng mà, hình như tên trộm ngựa kia cũng chẳng phải hạng xoàng, mặc dù bị bạch mã đạp bay nhưng lúc ngã vẫn kịp lấy đi mặt dây chuyền trên yên ngựa.
Bản lĩnh trộm đồ khá lão luyện, đến bạch mã cũng không biết đồ trên lưng mình bị trộm.
Mãi đến khi Vũ Trần đi ra khỏi thương hội mới phát hiện đồ đã bị mất.
Vũ Trần hỏi bạch mã: "Ngươi có thể nhận ra được kẻ kia không?"
Bạch mã do dự một chút, khẽ gật đầu.
Vũ Trần: "Vậy chúng ta đi tìm hắn."
Bạch mã của Vũ Trần là Thần thú hắn nuôi từ nhỏ, có một cái tên rất êm tai, thường được gọi là bạch long câu Truy Phong Cản Điện.
Trí thông minh của nó chằng khác con người là mấy, có thể tìm đường, có thể nhận ra ra người, tính tình còn dữ dằn, lúc đá người còn chẳng thèm chần chừ dù chỉ một giây.
Ngoại trừ Vũ Trần ra, ai cũng không thể khống chế được nó.
Lần này bị người ta trộm đồ, bạch long câu cũng cảm thấy mất mặt, nó vừa chở Vũ Trần đi vừa phì phò bực bội tìm tên trộm kia.
Vận khí của nó khá tốt, chỉ một khắc đồng hồ sau, đã tìm được tên kia trên đường.
Đoán chừng, tên trộm này cũng là một kẻ tài cao gan lớn, đã trộm đồ rồi còn ngang nhiên đi dạo trên đường cái, hình như đang tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Bạch long trông thấy gã, giận đến mức không chỗ nào phát tiết, chạy lên trước định tặng cho gã mấy móng.
Vũ Trần lại vỗ vỗ lưng ngựa, bảo nó đừng đánh rắn động cỏ.
Sau đó, tự mình xuống ngựa, chậm rãi đi đến sau lưng tên trộm kia.
Lúc này, tên trộm kia đang quan sát một thương nhân mua hàng, chuẩn bị xuống tay.
Gã nào ngờ được rằng, bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau, mình lại bị người ta theo dõi.
Tên trộm này cũng là một kẻ lão luyện, tu vi không yếu, có điều lại không dùng vào con đường chính đạo mà thôi.
Đúng lúc gã chuẩn bị ra tay với người thương nhân kia, bả vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái.
"Bằng hữu, trả cái ngọc truỵ hoàn trên yên ngựa cho ta đi."
Tên trộm này giật nảy cả mình, vận linh khí trong cơ thể, chuẩn bị phản kháng.
Nhưng mà chưa đợi gã kịp có phản ứng gì, chỉ nghe hai tiếng "rắc rắc" vang lên, một cánh tay đã bị Vũ Trần bẻ khớp.
Cảm giác đau đớn bén nhọn đâm thẳng lên não gã, trên mặt tên thần thâu này ứa đầy mồ hôi lạnh, cố ra vẻ vô tội hỏi lại.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Có gan thì lên gặp qua sai đi."
"Xin lỗi nhé, ta không có thời gian." Vũ Trần nói, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón cái trên bàn tay phải của tên thần thâu, sau đó dùng chút sức."
Một tiếng "rốp" vang lên, xương ngón tay cái của tên thần thâu đã bị vỡ nát.
Tiếp đó, Vũ Trần lại nắm ngón trỏ của gã.
Tên Thần thâu đau đớn muốn kêu thét lên nhưng lại không dám lên tiếng
Gã biết, lần này mình gặp phải kẻ hung hãn rồi.
Gã ta dựa vào tay để kiếm cơm, nếu bị bóp nát, gã chẳng cần sống làm gì nữa.
Tên thần thâu lên tiếng cầu xin: "Vị đại ca này, làm người nên chừa đường lùi, ngày sau còn dễ nói chuyện."
Vũ Trần: "Trả đồ lại cho ta."
Thần thâu bị Vũ Trần chỉnh đến mức bó tay hết cách, đành phải móc chiếc ngọc truỵ hoàn vừa mới trộm được trên yên ngựa ra khỏi ngực, đưa cho Vũ Trần.
Vũ Trần cầm lấy ngọc truỵ hoàn, lạnh lùng nõi: "Bản lĩnh không tệ, có thể trộm được đồ trên cả bạch long của ta, chỉ tiếc lại không biết đi theo đường tốt. Lần này, ta chỉ tháo khớp một cánh tay của ngươi, nếu lần sau lại để ta thấy ngươi trộm đồ ở khu vực này nữa, ta sẽ chặt hai tay của ngươi."
Lời này, Vũ Trần nói với vẻ mặt không chút biểu tình, khiến tên thần thâu nghe thấy không khỏi rét run.
Những lời đe doạ gã ta đã nghe nhiều rồi, nhưng lần này trong lòng loáng thoáng cảm thấy, có lẽ người trước mắt đây sẽ làm thật.
Thần thâu đành phải hạ người nói: "Ta sẽ lập tức thu dọn đồ đạc, đi đến thành trì khác."
Vũ Trần: "Tự giải quyết cho tốt."
Nói xong Vũ Trần xoay người rời đi.
Thần thâu ôm cánh tay bị trật khớp, đưa mắt nhìn bóng lưng Vũ Trần cưỡi bạch mã đi xa, trong ánh mắt đột nhiên loé lên tia oán hận.
Mà lúc này chưởng quản Thiên Niên các - Ngạo Tử An công tử vẫn làm theo ý mình, chẳng thèm bận tâm đến sự trách móc của bách tính trên phố và các tu sĩ đối với Thanh Long thương hội.
Mãi đến mấy ngày sau, hắn ta kinh ngạc phát hiện, Thiên Niên các hình như không còn náo nhiệt như trước.
Lão chưởng quỹ tiền nhiệm - Mai Lương Tâm - đang dẫn theo gia quyến lên đường về quê.
Trong xe ngựa, Mai Lương Tâm đang chơi đùa với cháu trai.
Tuy trông dáng vẻ ông ta khá tốt nhưng lâu lâu vẫn bật ra tiếng thở dài.
Cháu trai hiếu kỳ hỏi: "Gia gia, sao người cứ luôn thở dài vậy?"
Mai Lương Tâm sờ lên đầu cháu trai: "Ai, gia gia bận rộn mấy thập niên, khổ cực lắm mới kinh doanh được Thiên Niên các từ một gian tiểu đếm nhỏ thành quy mô mười hai tầng, thanh danh lan xa như bây giờ. Đến ngay cả hoàng thân quốc thích cũng nghe danh mà đến, đây chính là tâm huyết cả đời của ta. Giờ, mặc dù gia gia đã về hưu, nhưng nghĩ đến việc Thiên Niên các sắp bị huỷ trong tay tên bại gia tử Ngạo Tử An kia, liền cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu."
Đứa con trai nhỏ đang ngồi bên cạnh ông ta có quan hệ không tệ với Ngạo Tử An, nhún vai, nói: "Phụ thân, người nghĩ nhiều rồi. Sau lưng Thiên Niên các chính là con quái vật khổng lồ Thanh Long thương hội, sao có thể bị huỷ được chứ? Dù Ngạo công tử có là một kẻ bại gia thì đoán chừng một hai trăm năm cũng không phá hết được."
Mai Lương Tâm lắc đầu cười khổ: "Con còn quá non rồi. Con không biết tên bại gia tử Ngạo Tử An kia đã đắc tội với một nhân vật đáng sợ đến mức nào đâu."
Ánh mắt của ông ta vô chức chuyển về phía bắc, nơi Tiêu Dao phái cư ngụ.
"Người kia ấy à, chỉ vì để ứng phó với cậu ta, cha con đã phải hao hết nửa cái mạng rồi. Tên nhóc con miệng còn hôi sữa Ngạo Tử An kia chẳng đủ cho cậu ta nắn bóp đâu. Ha ha."
Ở một nơi khác, Vũ Trần bán hết số đan dược trên người cho Phượng Minh thương hội xong liền đi ra cửa, chuẩn bị trở về Tiêu Dao phái.
Hắn vốn định đến Xuân Lan viện, kêu cả Thuần Dương về. Nhưng mà, vừa ra khỏi cửa liền phát hiện có chuyện.
Hình như hắn bị người ta trộm đồ.
Con bạch mã đang đứng ở cửa tuy không bị người ta dắt đi, nhưng yên ngựa trên lưng hình như đã bị người khác động tay qua.
Vũ Trần tiến lên kiểm tra toàn bộ một lượt.
Quả nhiên, mặt dây chuyền nhỏ được làm bằng ngọc hoà điền đã bị mất.
Vũ Trần đứng sững tại chỗ.
Hắn nhớ, chiếc yên ngựa này là lễ vật Lý Đạo Tử tặng cho khi hắn còn nhỏ.
Khi đó Lý Đạo Tử cũng chẳng phải là giàu có gì.
Vũ Trần hít một hơi thật sâu.
Tiền bị người ta ăn cắp mất thì không sao nhưng yên ngựa này thì không được.
Hắn hơi ghé vào tai bạch mã hỏi mấy câu.
Mặc dù Vũ Trần không thể tu tiên nhưng hắn lại có được rất nhiều khả năng đặc biệt khác.
Ví dụ như, hắn biết thú ngữ.
Bạch mã kể lại cho hắn biết, vừa rồi, quả thực có một người thanh niên lảng vảng quanh khu vực này.
Lúc đầu, gã ta muốn dẫn bạch mã đi.
Nhưng bạch mã của Vũ Trần vốn chẳng phải là ngựa bình thường, nó tung cước, đạp bay tên trộm ngựa kia.
Nhưng mà, hình như tên trộm ngựa kia cũng chẳng phải hạng xoàng, mặc dù bị bạch mã đạp bay nhưng lúc ngã vẫn kịp lấy đi mặt dây chuyền trên yên ngựa.
Bản lĩnh trộm đồ khá lão luyện, đến bạch mã cũng không biết đồ trên lưng mình bị trộm.
Mãi đến khi Vũ Trần đi ra khỏi thương hội mới phát hiện đồ đã bị mất.
Vũ Trần hỏi bạch mã: "Ngươi có thể nhận ra được kẻ kia không?"
Bạch mã do dự một chút, khẽ gật đầu.
Vũ Trần: "Vậy chúng ta đi tìm hắn."
Bạch mã của Vũ Trần là Thần thú hắn nuôi từ nhỏ, có một cái tên rất êm tai, thường được gọi là bạch long câu Truy Phong Cản Điện.
Trí thông minh của nó chằng khác con người là mấy, có thể tìm đường, có thể nhận ra ra người, tính tình còn dữ dằn, lúc đá người còn chẳng thèm chần chừ dù chỉ một giây.
Ngoại trừ Vũ Trần ra, ai cũng không thể khống chế được nó.
Lần này bị người ta trộm đồ, bạch long câu cũng cảm thấy mất mặt, nó vừa chở Vũ Trần đi vừa phì phò bực bội tìm tên trộm kia.
Vận khí của nó khá tốt, chỉ một khắc đồng hồ sau, đã tìm được tên kia trên đường.
Đoán chừng, tên trộm này cũng là một kẻ tài cao gan lớn, đã trộm đồ rồi còn ngang nhiên đi dạo trên đường cái, hình như đang tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Bạch long trông thấy gã, giận đến mức không chỗ nào phát tiết, chạy lên trước định tặng cho gã mấy móng.
Vũ Trần lại vỗ vỗ lưng ngựa, bảo nó đừng đánh rắn động cỏ.
Sau đó, tự mình xuống ngựa, chậm rãi đi đến sau lưng tên trộm kia.
Lúc này, tên trộm kia đang quan sát một thương nhân mua hàng, chuẩn bị xuống tay.
Gã nào ngờ được rằng, bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau, mình lại bị người ta theo dõi.
Tên trộm này cũng là một kẻ lão luyện, tu vi không yếu, có điều lại không dùng vào con đường chính đạo mà thôi.
Đúng lúc gã chuẩn bị ra tay với người thương nhân kia, bả vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái.
"Bằng hữu, trả cái ngọc truỵ hoàn trên yên ngựa cho ta đi."
Tên trộm này giật nảy cả mình, vận linh khí trong cơ thể, chuẩn bị phản kháng.
Nhưng mà chưa đợi gã kịp có phản ứng gì, chỉ nghe hai tiếng "rắc rắc" vang lên, một cánh tay đã bị Vũ Trần bẻ khớp.
Cảm giác đau đớn bén nhọn đâm thẳng lên não gã, trên mặt tên thần thâu này ứa đầy mồ hôi lạnh, cố ra vẻ vô tội hỏi lại.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Có gan thì lên gặp qua sai đi."
"Xin lỗi nhé, ta không có thời gian." Vũ Trần nói, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón cái trên bàn tay phải của tên thần thâu, sau đó dùng chút sức."
Một tiếng "rốp" vang lên, xương ngón tay cái của tên thần thâu đã bị vỡ nát.
Tiếp đó, Vũ Trần lại nắm ngón trỏ của gã.
Tên Thần thâu đau đớn muốn kêu thét lên nhưng lại không dám lên tiếng
Gã biết, lần này mình gặp phải kẻ hung hãn rồi.
Gã ta dựa vào tay để kiếm cơm, nếu bị bóp nát, gã chẳng cần sống làm gì nữa.
Tên thần thâu lên tiếng cầu xin: "Vị đại ca này, làm người nên chừa đường lùi, ngày sau còn dễ nói chuyện."
Vũ Trần: "Trả đồ lại cho ta."
Thần thâu bị Vũ Trần chỉnh đến mức bó tay hết cách, đành phải móc chiếc ngọc truỵ hoàn vừa mới trộm được trên yên ngựa ra khỏi ngực, đưa cho Vũ Trần.
Vũ Trần cầm lấy ngọc truỵ hoàn, lạnh lùng nõi: "Bản lĩnh không tệ, có thể trộm được đồ trên cả bạch long của ta, chỉ tiếc lại không biết đi theo đường tốt. Lần này, ta chỉ tháo khớp một cánh tay của ngươi, nếu lần sau lại để ta thấy ngươi trộm đồ ở khu vực này nữa, ta sẽ chặt hai tay của ngươi."
Lời này, Vũ Trần nói với vẻ mặt không chút biểu tình, khiến tên thần thâu nghe thấy không khỏi rét run.
Những lời đe doạ gã ta đã nghe nhiều rồi, nhưng lần này trong lòng loáng thoáng cảm thấy, có lẽ người trước mắt đây sẽ làm thật.
Thần thâu đành phải hạ người nói: "Ta sẽ lập tức thu dọn đồ đạc, đi đến thành trì khác."
Vũ Trần: "Tự giải quyết cho tốt."
Nói xong Vũ Trần xoay người rời đi.
Thần thâu ôm cánh tay bị trật khớp, đưa mắt nhìn bóng lưng Vũ Trần cưỡi bạch mã đi xa, trong ánh mắt đột nhiên loé lên tia oán hận.