Phế Căn Vô Địch (Dịch)
Chương 31 : Nguyên liệu có giá trị liên thành
Ngày đăng: 01:40 08/08/20
Chương 31: Nguyên liệu có giá trị liên thành
“Khụ, chuyện này... lúc ấy cũng trách ta không làm rõ tình hình. Nhưng con đã nhập phái của ta, ta cũng không hề bạc đãi con. Ít nhất, ta đã dạy con công phu luyện chế phù và luyện đan.”
Vũ Trần nhếch miệng, cũng không hề phủ nhận.
Lý Đạo Tử thấy cuối cùng Vũ Trần cũng trấn an lại, lúc này mới chậm rãi nói tiếp: “Hơn nữa, lần này sư phụ cũng không nói đùa với con. Nhưng để tạo ra linh căn nhân tạo này, chỉ có mảnh hài cốt của Đông Hoàng này còn chưa đủ. Còn phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nữa.”
Vũ Trần hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh: “Cần nguyên liệu gì? Con đi chuẩn bị.”
Lý Đạo Tử mỉm cười, nói: “Trước tiên, con cần chuẩn bị một viên Kim Đan yêu thú, cấp bậc thấp nhất là Nguyên Anh kỳ. Mặt khác, cần ba giọt Long Tiên Dịch (1), một cái lông vũ của Phượng hoàng, một chiếc lá của nhân sâm quả.”
(1) Long Tiên Dịch: nước bọt rồng.
Vũ Trần đứng chết trân tại chỗ, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Hắn trừng mắt, mắng to: “Lão già, ông còn nói rằng không đùa bỡn ta. Những thứ ông nói, coi như đóng gói hết cả phái Tiêu Dao của chúng ta bán đi, cũng không mua nổi.”
Tính ra thì, chỉ có Kim Đan yêu thú cấp Nguyên Anh giá trị trăm vạn, có lẽ là rẻ nhất trong đó.
Long tiên dịch, chính là tinh hoa nước bọt của Long Vương, tương truyền Long Tiên Dịch có thể giúp tu sĩ có sức mạnh của Long Vương trong thời gian ngắn, đánh đâu thắng đó. Người phàm uống được nó, cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Thứ này là nguyên liệu thực sự có giá trị liên thành.
Lông vũ của Phượng Hoàng thì không cần phải nói, đa số người đời đều chưa tứng nhìn thấy lông vũ của Phượng hoàng bao giờ.
Còn Nhân Sâm Quả vạn năm thì nghe nói là do Địa Tiên lão tổ - Trấn Nguyên Tử trồng, chín ngàn năm mới chín một lần, ngửi Nhân Sâm Quả một chút có thể sống được 360 năm, ăn một quả có thể sống 47.000 năm.
Ngay cả Đại La Kim Tiên còn chưa chắc đã được ăn.
Tuy nói chỉ là lá của Nhân Sâm Quả, nhưng muốn đoạt được tới tay cũng vô cùng khó khăn.
Lý Đạo Tử nhún vai: “Chuyện này không thể trách sư phụ được. Nhưng tốt xấu gì cũng có hi vọng, không phải sao?”
Vũ Trần hít sâu một hơi, hờn dỗi nói: “Được, được, được. Để đi ta thử xem.”
Sáng sớm hôm sau, Vũ Trần thức dậy, sau khi sử mặt xong, hắn không khỏi buồn bực thở dài.
Lý Đạo Tử cho hắn hi vọng, nhưng lại tát cho hắn một cái, đánh hi vọng rơi vào vực sâu.
Đây là chuyện quái gì vậy?
“Ai~ hay là tới Phượng Minh thương hội hỏi một chút...” Vũ Trần chậm rãi giấu buồn bực vào trong lòng: “Nếu là Thanh Long thương hội, có lẽ có thể lấy được mấy thứ này. Thực lực của Phượng Minh thương hội vẫn còn hơi kém. Chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi.”
Vũ Trần đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên bên cạnh truyền tới một tiếng “gee – gee”, một con gấu trúc to lớn trèo từ phòng sủng vật ra, kêu vài tiếng với Vũ Trần.
Vũ Trần có thể nghe, hiểu thú ngữ, hắn biết nó đang kêu: “Ta đói, cho ta chút đồ ăn đi.”
Con gấu trúc này mới thực sự là thần thú tọa kỵ của Vũ Trần, nó tên A Mông. Vũ Trần nhặt được nó ở trên núi, nuôi nó từ nhỏ tới lớn.
Bạch Long Câu chỉ là vật cưỡi dự bị mà thôi.
Nhưng con gấu trúc này thực sự quá lười biếng, dùng nó là thú cưỡi thực sự một lời khó nói hết. Vũ Trần đành phải lùi lại cầu thứ khác, ngày nào cũng cưỡi Bạch Long Câu đi làm việc.
Nó lười tới mức độ nào?
Đặt đồ ăn tới bên người nó, nó còn chẳng buồn động đậy để ăn.
Lần này là thực sự đói không thể chịu nổi, nó không thể không động đậy, ra ngoài kiếm cơm ăn.
Vũ Trần tức giận nói: “Thứ lười biếng, sao ngươi không chết đói đi.”
Gần một tháng nay, Vũ Trần không đưa đồ ăn cho nó để giáo dục nó một chút, sau này đừng có quá lười biếng.
Nuôi một con ham ăn lười làm như ngươi có tác dụng gì, bảo ngươi hỗ trợ luyện đan, ngươi còn nói với ta chuyện đó quá phiền phức không muốn làm.
Vũ Trần trừng mắt nhìn nó: “Biết sai chưa?”
Đôi mắt nhỏ của gấu trúc A Mông nhấp nháy, khẽ gật đầu.
Lúc này, Vũ Trần mới mở ngăn tủ ra, lấy mấy cái chân giò hun khói ra, ném cho nó ăn.
Bây giờ, gấu trúc A Mông không hề lười chút nào, đưa chân giò hun khói ôm vào ngực, gặm.
“Ngoan ngoãn giữ nhà, đừng có chạy lung tung.” Vũ Trần nói xong, liền đi ra cửa.
Thực ra, hăn cũng biết gấu trúc A Mông sẽ không chạy linh tinh, sau khi nó ăn xong, có lẽ lại đi ngủ.
Vũ Trần đi tới dị thú quán, gọi một con Hải Đông Thanh (thần ưng Liêu Đông) ra, giao một bức thư cho nó.
“Ngươi đi tìm lão gian thương Mai Lương Tâm kia, giao phong thư này cho lão.”
Hải Đông Thanh khẽ gật đầu, ngậm bức thư trong miệng, liền bay đi.
Nội dung bên trong bức thư này chủ yếu là muốn hỏi Mai Lương Tâm có từng thấy Long tiên dịch, lông vũ của phượng hoàng, lá của Nhân Sâm Quả không?
Nếu có thể, hi vọng Mai Lương Tâm lợi dụng mối quan hệ của ông ta, hỗ trợ tìm kiếm một chút, đương nhiên sẽ có hậu tạ.
Sau khi gửi thư đi, Vũ Trần lại chuẩn bị xuống núi lần nữa.
Lần này, hắn chuẩn bị nhiều đan dược và thần phù hơn.
Chẳng còn cách nào khác, để lấy được những thứ như Long tiên dịch, nhất định phải chuẩn bị nhiều tiền hơn nữa.
Vũ Trần cưỡi Bạch Long Câu, đang chuẩn bị rời khỏi cửa núi.
Một đám đệ tử nội môn vừa ăn điểm tâm xong, đang đi ra khỏi nhà ăn, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Họ vừa thấy Vũ Trần liền rối rít hành lễ.
“Chào Đại sư huynh.”
Vũ Trần gật đầu chào hỏi: “Ừ.”
Sư huynh béo đi đầu cười hì hì hỏi: “Đại sư huynh, chiều nay có gì ăn ngon không?”
Vũ Trần tức giận nói: “Ăn cơm trắng.”
Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi.
Sư huynh béo: “A?”
Trên đường xuống núi, khi đi qua hồng kiều, Vũ Trần chỉ thấy ở vách đá của vực sâu không đáy ở bên dưới, có một đám tàn ảnh đang nhảy như tinh linh.
Mũi chân của người kia chạm nhẹ trên vách đá nham thạch, nhảy từ dưới vách núi lên một cách dễ dàng.
Vũ Trần mìm cười chào hỏi một tiếng: “Tiểu sư đệ, thân pháp không tệ. Cẩn thận không lại rơi vào xoáy nước ở dưới đáy vực sâu đó.”
Người này chính là nữ tặc đóng giả Liễu Thiên Diệp trà trộn vào phái Tiêu Dao – Vân Nhược Đồng.
Vân Nhược Đồng thấy Vũ Trần hơi sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu: “Đại sư huynh.”
Vũ Trần nhìn Vân Nhược Đồng, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mấy ngày nay không gặp, không biết vì sao, hắn cảm thấy dường như trên người Tiểu sư đệ này có gì đó thay đổi.
Vũ Trần nhìn một lúc lâu, rốt cục hắn cũng phát hiện ra nơi biến hóa trên người của nàng.
Đó chính là ... bi thương.
Trên người vị Tiểu sư đệ này hình như nồng đậm bi thương hơn trước.
Không biết xảy ra chuyện gì?
“Khụ, chuyện này... lúc ấy cũng trách ta không làm rõ tình hình. Nhưng con đã nhập phái của ta, ta cũng không hề bạc đãi con. Ít nhất, ta đã dạy con công phu luyện chế phù và luyện đan.”
Vũ Trần nhếch miệng, cũng không hề phủ nhận.
Lý Đạo Tử thấy cuối cùng Vũ Trần cũng trấn an lại, lúc này mới chậm rãi nói tiếp: “Hơn nữa, lần này sư phụ cũng không nói đùa với con. Nhưng để tạo ra linh căn nhân tạo này, chỉ có mảnh hài cốt của Đông Hoàng này còn chưa đủ. Còn phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nữa.”
Vũ Trần hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh: “Cần nguyên liệu gì? Con đi chuẩn bị.”
Lý Đạo Tử mỉm cười, nói: “Trước tiên, con cần chuẩn bị một viên Kim Đan yêu thú, cấp bậc thấp nhất là Nguyên Anh kỳ. Mặt khác, cần ba giọt Long Tiên Dịch (1), một cái lông vũ của Phượng hoàng, một chiếc lá của nhân sâm quả.”
(1) Long Tiên Dịch: nước bọt rồng.
Vũ Trần đứng chết trân tại chỗ, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Hắn trừng mắt, mắng to: “Lão già, ông còn nói rằng không đùa bỡn ta. Những thứ ông nói, coi như đóng gói hết cả phái Tiêu Dao của chúng ta bán đi, cũng không mua nổi.”
Tính ra thì, chỉ có Kim Đan yêu thú cấp Nguyên Anh giá trị trăm vạn, có lẽ là rẻ nhất trong đó.
Long tiên dịch, chính là tinh hoa nước bọt của Long Vương, tương truyền Long Tiên Dịch có thể giúp tu sĩ có sức mạnh của Long Vương trong thời gian ngắn, đánh đâu thắng đó. Người phàm uống được nó, cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Thứ này là nguyên liệu thực sự có giá trị liên thành.
Lông vũ của Phượng Hoàng thì không cần phải nói, đa số người đời đều chưa tứng nhìn thấy lông vũ của Phượng hoàng bao giờ.
Còn Nhân Sâm Quả vạn năm thì nghe nói là do Địa Tiên lão tổ - Trấn Nguyên Tử trồng, chín ngàn năm mới chín một lần, ngửi Nhân Sâm Quả một chút có thể sống được 360 năm, ăn một quả có thể sống 47.000 năm.
Ngay cả Đại La Kim Tiên còn chưa chắc đã được ăn.
Tuy nói chỉ là lá của Nhân Sâm Quả, nhưng muốn đoạt được tới tay cũng vô cùng khó khăn.
Lý Đạo Tử nhún vai: “Chuyện này không thể trách sư phụ được. Nhưng tốt xấu gì cũng có hi vọng, không phải sao?”
Vũ Trần hít sâu một hơi, hờn dỗi nói: “Được, được, được. Để đi ta thử xem.”
Sáng sớm hôm sau, Vũ Trần thức dậy, sau khi sử mặt xong, hắn không khỏi buồn bực thở dài.
Lý Đạo Tử cho hắn hi vọng, nhưng lại tát cho hắn một cái, đánh hi vọng rơi vào vực sâu.
Đây là chuyện quái gì vậy?
“Ai~ hay là tới Phượng Minh thương hội hỏi một chút...” Vũ Trần chậm rãi giấu buồn bực vào trong lòng: “Nếu là Thanh Long thương hội, có lẽ có thể lấy được mấy thứ này. Thực lực của Phượng Minh thương hội vẫn còn hơi kém. Chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi.”
Vũ Trần đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên bên cạnh truyền tới một tiếng “gee – gee”, một con gấu trúc to lớn trèo từ phòng sủng vật ra, kêu vài tiếng với Vũ Trần.
Vũ Trần có thể nghe, hiểu thú ngữ, hắn biết nó đang kêu: “Ta đói, cho ta chút đồ ăn đi.”
Con gấu trúc này mới thực sự là thần thú tọa kỵ của Vũ Trần, nó tên A Mông. Vũ Trần nhặt được nó ở trên núi, nuôi nó từ nhỏ tới lớn.
Bạch Long Câu chỉ là vật cưỡi dự bị mà thôi.
Nhưng con gấu trúc này thực sự quá lười biếng, dùng nó là thú cưỡi thực sự một lời khó nói hết. Vũ Trần đành phải lùi lại cầu thứ khác, ngày nào cũng cưỡi Bạch Long Câu đi làm việc.
Nó lười tới mức độ nào?
Đặt đồ ăn tới bên người nó, nó còn chẳng buồn động đậy để ăn.
Lần này là thực sự đói không thể chịu nổi, nó không thể không động đậy, ra ngoài kiếm cơm ăn.
Vũ Trần tức giận nói: “Thứ lười biếng, sao ngươi không chết đói đi.”
Gần một tháng nay, Vũ Trần không đưa đồ ăn cho nó để giáo dục nó một chút, sau này đừng có quá lười biếng.
Nuôi một con ham ăn lười làm như ngươi có tác dụng gì, bảo ngươi hỗ trợ luyện đan, ngươi còn nói với ta chuyện đó quá phiền phức không muốn làm.
Vũ Trần trừng mắt nhìn nó: “Biết sai chưa?”
Đôi mắt nhỏ của gấu trúc A Mông nhấp nháy, khẽ gật đầu.
Lúc này, Vũ Trần mới mở ngăn tủ ra, lấy mấy cái chân giò hun khói ra, ném cho nó ăn.
Bây giờ, gấu trúc A Mông không hề lười chút nào, đưa chân giò hun khói ôm vào ngực, gặm.
“Ngoan ngoãn giữ nhà, đừng có chạy lung tung.” Vũ Trần nói xong, liền đi ra cửa.
Thực ra, hăn cũng biết gấu trúc A Mông sẽ không chạy linh tinh, sau khi nó ăn xong, có lẽ lại đi ngủ.
Vũ Trần đi tới dị thú quán, gọi một con Hải Đông Thanh (thần ưng Liêu Đông) ra, giao một bức thư cho nó.
“Ngươi đi tìm lão gian thương Mai Lương Tâm kia, giao phong thư này cho lão.”
Hải Đông Thanh khẽ gật đầu, ngậm bức thư trong miệng, liền bay đi.
Nội dung bên trong bức thư này chủ yếu là muốn hỏi Mai Lương Tâm có từng thấy Long tiên dịch, lông vũ của phượng hoàng, lá của Nhân Sâm Quả không?
Nếu có thể, hi vọng Mai Lương Tâm lợi dụng mối quan hệ của ông ta, hỗ trợ tìm kiếm một chút, đương nhiên sẽ có hậu tạ.
Sau khi gửi thư đi, Vũ Trần lại chuẩn bị xuống núi lần nữa.
Lần này, hắn chuẩn bị nhiều đan dược và thần phù hơn.
Chẳng còn cách nào khác, để lấy được những thứ như Long tiên dịch, nhất định phải chuẩn bị nhiều tiền hơn nữa.
Vũ Trần cưỡi Bạch Long Câu, đang chuẩn bị rời khỏi cửa núi.
Một đám đệ tử nội môn vừa ăn điểm tâm xong, đang đi ra khỏi nhà ăn, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Họ vừa thấy Vũ Trần liền rối rít hành lễ.
“Chào Đại sư huynh.”
Vũ Trần gật đầu chào hỏi: “Ừ.”
Sư huynh béo đi đầu cười hì hì hỏi: “Đại sư huynh, chiều nay có gì ăn ngon không?”
Vũ Trần tức giận nói: “Ăn cơm trắng.”
Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi.
Sư huynh béo: “A?”
Trên đường xuống núi, khi đi qua hồng kiều, Vũ Trần chỉ thấy ở vách đá của vực sâu không đáy ở bên dưới, có một đám tàn ảnh đang nhảy như tinh linh.
Mũi chân của người kia chạm nhẹ trên vách đá nham thạch, nhảy từ dưới vách núi lên một cách dễ dàng.
Vũ Trần mìm cười chào hỏi một tiếng: “Tiểu sư đệ, thân pháp không tệ. Cẩn thận không lại rơi vào xoáy nước ở dưới đáy vực sâu đó.”
Người này chính là nữ tặc đóng giả Liễu Thiên Diệp trà trộn vào phái Tiêu Dao – Vân Nhược Đồng.
Vân Nhược Đồng thấy Vũ Trần hơi sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu: “Đại sư huynh.”
Vũ Trần nhìn Vân Nhược Đồng, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mấy ngày nay không gặp, không biết vì sao, hắn cảm thấy dường như trên người Tiểu sư đệ này có gì đó thay đổi.
Vũ Trần nhìn một lúc lâu, rốt cục hắn cũng phát hiện ra nơi biến hóa trên người của nàng.
Đó chính là ... bi thương.
Trên người vị Tiểu sư đệ này hình như nồng đậm bi thương hơn trước.
Không biết xảy ra chuyện gì?