Phế Căn Vô Địch (Dịch)

Chương 40 : Tôn Ngộ Không suýt bị thiến

Ngày đăng: 01:40 08/08/20

 
 
 
 
Sau khi Mỹ Hầu Vương làm quen với từng người bọn họ liền xin lỗi họ: “Ban nãy ta đánh các ngươi, thực sự thật xin lỗi. Trên đường có quá nhiều tu sĩ nhân loại vây bắt ta, cho nên ta mới...”
 
Con khỉ này trước khi tu tiên tính tình vẫn chưa kiêu ngạo quá.
 
Vẫn rất lễ phép.
 
Thuần Dương sờ cái bụng bị đau, cũng rất rộng lượng: “Không sao, không đánh không quen biết mà.”
 
Tử Dương cũng tò mò hỏi: “Mỹ Hầu Vương, sao những tu sĩ kia lại muốn vây bắt ngươi.”
 
Mỹ Hầu Vương bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không rõ.”
 
Mọi người còn đang trog chuyện thì có một nữ tu sĩ đột ngột tiến vào nhà kho.
 
Trước đó tất cả mọi người đều không hề cảm nhận được gì.
 
Mỹ Hầu Vương vừa nhìn thấy nữ tu sĩ này lập tức liền cảm thấy một áp lực cực mạnh đang ập đến khiến nó suýt chút nữa là quỳ xuống.
 
Nó lui về sau hai bước, một lần nữa cảnh giác: “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”
 
Vũ Trần nhìn lại, lập tức chào hỏi: “Vân Tiêu, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây.”
 
Người tới chính là Vân Tiêu tiên tử.
 
“Đến Phượng Minh thương hội mua vài món đồ.” Nàng mỉm cười với Vũ Trần, ánh mắt lại nhìn về phía Mỹ Hầu Vương.
 
Nàng đánh giá Mỹ Hầu Vương từ trên xuống dưới một lần, trong mắt đột nhiên lóe lên quang mang kỳ lạ.
 
Mỹ Hầu Vương lập tức phát giác được điều bất thường phi thân muốn chạy trốn.
 
Nhưng Vân Tiêu tiên tử lại duỗi mấy ngón tay trắng tuyết ra, chỉ vào nó, đọc chú ngữ.
 
“Định.”
 
Mỹ Hầu Vương bị một đạo linh khí như sợi lông trâu đánh trúng, đứng yên tại chỗ không thể động đậy.
 
Đây là định thân chú đáng sợ.
 
Nó cũng đen đủi quá.
 
Vừa rơi vào tay Vũ Trần, giờ lại rơi vào tay Vân Tiêu tiên tử.
 
Vũ Trần không ngờ Vân Tiêu lại đột nhiên tấn công liền giật nảy cả mình: “Vân Tiêu, muội làm gì vậy.”
 
Vân Tiêu vẫn rất thanh nhã nói: “Vũ Trần, dù sao trong nhà huynh cũng đã có Thực Thiết thú làm linh sủng. Con khỉ này nhường cho ta là được rồi.”
 
Vũ Trần: “Cái này... muội ép buộc nó như vậy, nó sẽ không bằng lòng nghe theo muội đâu.”
 
Vân Tiêu nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười động lòng người: “Yên tâm, thần thú có dã tính hơn ta cũng từng thuần dưỡng. Ta sẽ huấn luyện nó thật tốt, để tiêu cạn dã tính của nó.”
 
Vũ Trần nghe thấy mà lạnh sống lưng, trong đầu không biết vì sao lại nhớ đến con mèo bị chủ nhân thiến ở thời hiện đại.
 
Con khỉ này mà rơi vào tay nàng chắc còn thảm hơn chết.
 
Thuần Dương và Tử Dương đứng bên cũng nghe hiểu ý Vân Tiêu.
 
Vân Tiêu muốn thu Mỹ Hầu Vương làm linh sủng của mình.
 
Đương nhiên, họ nghe nói linh sủng của phái Ngọc Nữ bình thường đều là giống cái, rất hiếm khi có giống đực.
 
Nếu các nàng thu linh sủng giống đực, vậy chứng tỏ linh sủng này phải cực kỳ quý hiếm.
 
Có điều, theo quy củ, các nàng sẽ thiến con linh sủng đực này.
 
Nghĩ đến đây, Thuần Dương và Tử Dương không hẹn mà cùng lui lại ra sau một bước, che đi vị trí quan trọng của mình.
 
Mỹ Hầu Vương, ngươi cũng thật là xui xẻo, gặp phải nữ ma đầu này, ngươi tự cầu phúc đi.
 
Vũ Trần đương nhiên không thể để Vân Tiêu thu vị Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không tương lai này, càng không thể để nó bị thiến.
 
Hắn đành phải tận tình khuyên bảo nói với Vân Tiêu: “Vị Mỹ Hầu Vương này là bằng hữu của ta. Sao có chuyện đi thu bằng hữu làm linh sủng được.”
 
Vân Tiêu tiên tử lạnh nhạt nói: “Không có gì là không thể, chỉ cần có đầy đủ lý do là được.”
 
Vũ Trần cười khổ hỏi: “Vậy lý do của muội là gì?”
 
Vân Tiêu tiên tử: “Lý do rất đơn giản, hiện tại phái Ngọc Nữ bọn ta đang cần có linh sủng cường đại như vậy làm trợ lực. Huynh cũng biết con khỉ này là Linh Minh Thạch Hầu một trong tứ hầu hỗn thế, thông biến hóa, thức thiên thời, tri địa lý, di tinh toán đấu. Chỉ cần huấn luyện một chút, dạy nó cách tu tiên, nó sẽ có thể biến nhục thể thành thánh, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng phải e ngại nó.”
 
Vũ Trần: “Ta biết nó có lai lịch gì, nó đi ngang qua đây đã có rất nhiều người đều muốn bắt nó. Nhưng ta vẫn không đồng ý để nó bị nuôi như linh sủng. Nó có con đường mà nó muốn đi.”
 
Hàng lông mày của Vân Tiêu tiên tử nhíu chặt: “Vũ Trần, ta muốn thu con khỉ này làm linh sủng, huynh lại tìm đủ cách cản trở. Có phải là huynh muốn đối nghịch với ta không.”
 
Vũ Trần nắm chặt kiếm trong tay: “Vân Tiêu, muội đừng ép ta.”
 
Trong lúc nhất thời, chung quanh đằng đằng sát khí.
 
Đám Tử Dương và Thuần Dương đều sợ tái mặt.
 
Hai người này một khi đánh nhau sẽ không phải là chuyện đùa đâu.
 
Chắc là cả người lẫn tòa nhà Phượng Minh thương hội này sẽ trở thành mảnh đất khô cằn trong nháy mắt.
 
Thuần Dương giật giật vạt áo Tử Dương, ra hiệu hắn ta bỏ trốn bất cứ lúc nào, ngự kiếm phi hành thoát khỏi hiện trường.
 
Mọi người ai cũng biết, sở trường của Vân Tiêu tiên tử là pháp thuật, một khi đã ra tay là hủy thiên diệt địa.
 
Mà cảnh giới kiếm đạo của Vũ Trần thâm sâu khó lường. Tuy mang thân xác người phàm, không có khả năng phòng ngự. Nhưng khi đã rút kiếm là giết ngay, rất ít khi cho đối phương cơ hội phản đòn.
 
Hai người này một khi đánh nhau, thắng thua không thể phân định.
 
Lúc này, trong nhà kho tràn đầy sát khí.
 
Xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
 
Trên mặt của Vũ Trần và Vân Tiêu đều rơi mồ hôi.
 
Trong lòng bọn họ cũng hơi hối hận, sao phải vì một con khỉ mà giương nanh múa vuốt với nhau thế này chứ.
 
Trạng thái của hai người lúc này như cây cung đã được kéo căng, không thể không bắn ra.
 
Nhưng lại đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói.
 
“Ủa, Vũ Trần đâu? Ông già cổ hủ này đến để lấy hồng bao. Cung hỉ phát tài nhé Thanh Hoa tiên sinh.”
 
Thanh Hoa tiên sinh đang liên tục tiếp khách ở bên ngoài vẫn không biết rằng bên trong nhà kho sắp nảy ra một trận đánh đổ máu. Ông ta cứ như trông thấy thần tượng, liền qua đó ngênh đón.
 
“Lý Chân Nhân, sao ngài lại đến đây vậy. Vũ Trần công tử đang ở bên trong nhà kho kiểm hàng đấy.”
 
Người đến chính là Lý Đạo Tử.
 
Trên mặt Thanh Hoa tiên sinh hiện rõ sự phấn khích.


 
Dù gì Lý Đạo Tử cũng là người đứng đầu giới luyện dược. Đứng trước mặt ông ấy, Thanh Hoa tiên sinh giống như một học sinh phải khiêm tốn nhún nhường khi nhìn thấy viện trưởng viện trung y.
 
“Mời ngài theo ta.” Thanh Hoa tiên sinh phấn khích đến nỗi không làm chủ được cảm xúc, liên tục nhét cho Lý Đạo Tử mấy cái hồng bao, khiến cho ông cười đến rung cả râu.
 
Hai người đi về phía sau nhà kho, bắt gặp cảnh Vũ Trần và Vân Tiêu chĩa mũi kiếm vào nhau.
 
Thanh Hoa tiên sinh nhìn thấy cảnh này, liền bị dọa đến ngớ người.
 
Không phải chứ.
 
Chẳng lẽ hai người này muốn đánh nhau ở đây?
 
Lý Đạo Tử cau mày, biết là tình hình nghiêm trọng rồi.
 
Nên trực tiếp đi qua đó.
 
Thuần Dương không nhịn được mà kêu lên: “Sư phụ cẩn thận, đôi vợ chồng trẻ bọn họ cãi nhau, chúng ta không tiện chen vào đâu.”
 
Lý Đạo Tử không nhiều lời.
 
Chỉ thấy bên tay trái của ông là cực dương, tay phải là cực âm, ánh mắt nhìn vào hai người họ, hai tay hợp lại thành một vòng tròn, nhìn nặng tựa Thái Sơn nhưng lại nhẹ tựa lông hồng.
 
Đại Đạo Vô Cực!
 
Chỉ một chiêu thức “Đại Đạo Vô Cực” đã bao hàm sự biến hóa của âm dương, trời đất, vô cùng kỳ diệu.
 
<>