Phế Đô

Chương 12 :

Ngày đăng: 17:45 18/04/20


Giám đốc Hoàng vẫn còn nắm tay Trang Chi Điệp, nắm đến mức mồ hôi thấm ra, nói:



- Điệp tiên sinh, không thể nói thế được, tôi đã từng đọc một số bài báo của ngài, mình đều xuất thân từ nhà quê nghèo khổ, trước kia tiền hại tôi khổ sở, bây giờ đã có nhiều tiền, liệu có chọi nổi đại danh của ngài không? Có thể tôi cao tuổi hơn ngài, nói một câu không khách sáo nhé, sau đây lúc nào đó thấy chật vật, cần tiêu ngay, thì cứ nói với anh một tiếng, tôi có thì chú có. Nhà máy thuốc bảo vệ thực vật của mình đang gặp lúc ăn nên làm ra, loại thuốc 101 đang bán rất chạy trên thị trường. Lúc nào đó mời Điệp tiên sinh đến thăm, chúng tôi sẵn sàng hầu hạ.



Triệu Kinh Ngũ nói:



- Sự việc tôi đã nói với thầy giáo Điệp. Mình khỏi phải vòng vo làm gì, ai cũng bận, thầy giáo Điệp xưa nay chưa viết loại văn này bao giờ, nay đã phá lệ lớn. Anh thu xếp thời gian, hôm nào đến nhà máy thăm trước đã, sau đó là năm ngàn đồng giao cho tôi. Đăng báo không thành vấn đề. Nhưng cũng phải nói rõ, chỉ có năm ngàn chữ thôi đấy!



Lúc này giám đốc Hoàng mới buông tay, cúi người chào Trang Chi Điệp, rối rít nói:



- Xin cám ơn, xin cám ơn!



Trang Chi Điệp hỏi:



- Thế bao giờ đi nhỉ?



Giám đốc Hoàng đáp:



- Chiều nay được không?



Trang Chi Điệp nói:



- Vậy thì không được rồi. Chiều ngày kia được chứ?



Giám đốc Hoàng đáp:



- Được, ngày kia tôi đến đón, Kinh Ngũ này, Điệp tiên sinh đã coi trọng tôi như thế, tôi phấn khởi vô cùng! Anh xem nên vào nhà hàng nào?



Triệu Kinh Ngũ nói:



- Hôm nay tôi đăng cai, chúng tôi đã bàn ăn món bầu.



Giám đốc Hoàng nói:



- Ăn món bầu úi xùi quá!



Trang Chi Điệp bảo:



- Ăn món ấy tiện hơn, ở đây lại gần "Xuân Sinh Phát".



Giám đốc Hoàng nói, vậy thì theo các anh, liền móc từ trong túi ra một chai rượu Tây Phượng, ba lọ cà phê, hai gói kẹo vừng hoa liễu, một tút thuốc lá thom mác ba con số năm, bảo Triệu Kinh Ngũ nhận cho, Triệu Kinh Ngũ ngần ngại, nói:



- Gặp mặt ấy à, chia đôi, thầy giáo Điệp, thầy nhận cho thuốc lá thơm.



Trang Chi Điệp từ chối, anh bảo thuốc lá ngoại nặng quá, hút không quen. Hoàng Giám đốc liền bảo:



- Kinh Ngũ, anh cứ nhận đi, Điệp tiên sinh thích hút thuốc nội, hôm nào tôi sẽ mua dăm ba tút "Hồng tháp sơn" đem biếu, một chút quà cỏn con này cứ nhường nhau mãi, tôi còn mặt mũi nào nữa!



Triệu Kinh Ngũ đã nhận quà, song ngẩng mặt cười với Trang Chi Điệp, cười xong, nói:



- Bụng đói rồi, song hiếm có dịp anh đến chỗ em một chuyến, liệu có thể để lại bút tích không, chỉ viết một bức thôi, chẳng tốn thời gian đâu!



Trang Chi Điệp nói:




- Giọng nói của cháu thế, thì ta dám không được sao? Cháu tên là gì?



Cô gái đáp:



- Cháu là Liễu Nguyệt, thưa ông.



Trang Chi Điệp ngẩn người lẩm bẩm:



- Lại là một Nguyệt nữa ư?



Liền viết câu thơ đối cổ:



"Dã khoáng thiên đê thụ" (đồng rộng, trời sà xuống ngọn cây)



"Giang thanh nguyệt cận nhân" (Sông trong, trăng gần lại với người)



Triệu Kinh Ngũ ở bên cạnh nói:



- Liễu Nguyệt, em có phúc lắm, nghiên mực bút giấy, anh bỏ ra, nhưng em đã được hời! Thầy giáo Điệp đã viết chữ cho em, em phải gíới thiệu một cô bé trong thôn đến làm bảo mẫu cho thầy giáo Điệp đấy nhé!



Liễu Nguyệt nói:



- Thầy giáo Điệp là người như thế nào, người làng em chân tay vụng về, làm sao lọt mắt được!



Trang Chi Điệp nói:



- Nhìn một người biết cả làng, nhất định cháu phải tìm cho ta một người tốt.



Liễu Nguyệt nghĩ rồi đáp:



- Vậy thì chỉ có cháu thôi ạ!



Triệu Kinh Ngũ không ngờ cô gái lại nói như thế, vội vã đưa mắt lườm Liễu Nguyệt, song Chi Điệp vỗ tay nói:



- Ta chờ cháu nói ra câu ấy đó!



Liễu Nguyệt đắc ý kêu lên một tiếng "a", cười giễu Triệu Kinh Ngũ:



- Anh còn lườm em nữa đi. Không hiểu sao, em vừa chứng minh được ông ấy là Trang Chi Điệp là em liền cảm thấy em phải là người giúp việc trong nhà ông ấy.



Triệu Kinh Ngũ nói:



- Đâu có được, em đã ký hợp đồng với nhà đối diện kia, em đi rồi, họ biết anh giới thiệu cho một người khác, liệu họ chửi anh đến mức nào?



Liễu Nguyệt nói:



- Em có là vợ nuôi còn trẻ của người ta đâu cơ chứ!



Nét mặt Trang Chi Điệp đã bình tĩnh lại, nói:



- Thế này nhé, chờ khi nào hết hạn hợp đồng với gia đình bên kia, cháu sẽ bảo Triệu Kinh Ngũ tìm ta.