Phế Đô
Chương 35 :
Ngày đăng: 17:46 18/04/20
Lúc này chợt nghe tiếng kèn trống nổi lên rộn ràng. Đám khách hành hương du lịch ở trước điện Đức Thánh Mẫu đổ xô cả về phía trước, có tiếng con gái gọi lanh lảnh:
- Mẹ ơi, mau lên, Giám viện ra mắt kìa!
Ba người liền đi về phía trước, không biết Tuệ Minh đầu tiên đi ra từ ngôi nhà nào, nhưng đã nhìn thấy một nhà sư tai to đầu múp mặc áo cà sa đỏ thẫm, tay cầm tấm ngọc, vừa vái vừa chào liên tục, đi ở phía trước. Theo sau là một ni cô bê tượng Phật, một ni cô gõ mõ, rồi bốn ni cô trẻ đi thành hai hàng, tay xách lồng đèn hoa sen. Tuệ Minh đi sau họ, mặc áo cà sa óng ánh, chân đi giày da đen lòng sâu gót nổi, khuôn mặt trang trọng càng nổi đôi mắt sáng, hàm răng trắng, cặp má hồng màu cánh sen và cái cổ ngọc ngà, bước đi khoan thai, như tiên bay bồng bềnh. Sau cùng là tám nhà sư tấu nhạc và bốn ni cô tùy tùng, tất cả thành một hàng dọc tưng bừng rực rỡ đi tới điện Đức Thánh Mẫu. Lý Hồng Văn đang trong đám đông đứng xem liền chạy đi nhìn Tuệ Minh. Đường Uyển Nhi thì ghé vào tai Trang Chi Điệp nói:
- Anh xem cô Tuệ Minh kia có phải họ Mã không?
Trang Chi Điệp nói:
- Có lẽ phải. Am ni cô quả là một nơi tốt đẹp.
Đường Uyển Nhi liền bảo:
- Vậy thì sau này em sẽ đến đây.
Trang Chi Điệp ngấm ngầm hích vào Đường Uyển Nhi hỏi:
- Em ở đây được ư?
Đội nghi lễ vừa đi vào điện Đức Thánh Mẫu thì những người đến xem ập tới vây chặt cửa chính như nước thuỷ triều dâng. Bọn Trang Chi Điệp không chen vào được chỉ nghe thấy âm nhạc càng rộn rã, tiếng vái chào không ngớt. Mạnh Vân Phòng nói:
- Tôi đi tìm người trao đổi để bọn mình vào xem.
Vừa bước tới cửa can thiệp, thì đám đông liền mở ra một lối đi. Thì ra đội nghi thức vào bái tạ Đức Thánh Mẫu, chính thức ra mắt còn ở điện Đại Hùng, đội nghi thức sẽ về hai đình đông tây trước, đốt hương quỳ lạy và ra nhà hành lang phía trước lạy các vị Bồ tát, rồi sang điện lớn.
Lúc này có người dẫn các vị lãnh đạo đi vào điện lớn trước, ngồi xem ở góc tường hai bên. Mạnh Vân Phòng kéo luôn Trang Chi Điệp cùng ngồi vào đội ngũ lãnh đạo. Trang Chi Điệp không đi. Trong lúc lưỡng lự thì đội nghi thức đã đi vào điện lớn, cửa chính lại đông nghìn nghịt, không nhìn thấy gì cả. Trang Chi Điệp nói:
- Thôi, có vào thì cũng không nhìn rõ đâu mà!
Mạnh Vân Phòng hỏi:
- Vậy thì đi đâu? Ngồi cũng chẳng có chỗ mà ngồi.
Trang Chi Điệp đáp:
- Chẳng bằng đi vào căn nhà riêng kia ngồi uống rượu.
Mạnh Vân Phòng vỗ tay reo:
- Ý kiến hay đấy!
Nói rồi đi khắp nơi tìm được Lý Hồng Văn, Cẩu Đại Hải, Đái Thượng Điền đi ra cổng chùa, rẽ mấy chỗ, rồi từ một ngõ nhỏ, đi thẳng đến căn hộ số mười ba của căn nhà năm tầng.
Trên đường đi, Mạnh Vân Phòng đã nói với mọi người tình hình về căn hộ này, còn đang suy nghĩ đặt cho nó một cái tên gì đó. Sau khi mở cửa, đã nhìn thấy trên tường chính diện của phòng khách, đã thấy Trang Chi Điệp treo hai chữ to tướng trong khung kính: Cầu khuyết, liền tuỳ cơ ứng biến, to giọng giới thiệu:
- Đây là xa lông của chúng ta, chúng ta gọi nó là "nhà cầu khuyết".
Mọi người nghe xong rối rít bảo "cầu khuyết" vừa nhã, vừa có ý sâu sắc. Lý Hồng Văn liền nói:
- Có nơi tốt thế này, sau này toà soạn tạp chí mời tác giả đến sửa bản thảo có thể mượn dùng được đấy!
Trang Chi Điệp nói:
- Không được, chúng mình có hoạt động của chúng mình chứ. Sau này cứ bảy ngày mười ngày họp mặt một lần, cũng từ chối mời người bên ngoài. Hôm nay anh em đi lại mệt mỏi dẫn đến, xin chớ nói vung lên, tránh ai ai cũng biết, rồi không có chỗ nào yên tĩnh đâu!
Thế là khui luôn một chai rượu và hai gói lạc rang mua ở tầng dưới ra, yêu cầu không chia chủ khách, ngồi xen kẽ theo ý muốn. Mạnh Vân Phòng nói:
- Đến đây có thể đem theo thức ăn, nhưng đã đến đây dứt khoát chỉ có bàn về văn học nghệ thuật. Hôm nay vừa uống rượu vừa bàn, bây giờ bắt đầu nhé!
- Bây giờ em biết làm nhà văn thế nào rồi! Thì ra văn chương là tôi dùng của anh, anh dùng của tôi đó. Nước trong bể thuỷ tinh nuôi một đàn cá, con này nhả con kia ăn, con kia nhả ra con này đớp. Bể nước đó trở thành nước thối, cá cũng trở thành cá thối.
Một câu nói đã làm cho ai nấy ngồi đực mặt ra chẳng thiết nói năng gì. Mạnh Vân Phòng cười bảo:
- Đường Uyển Nhi ghê gớm quá, lột một cái, bóc toàn bộ lớp da nhà văn trên cơ thể chúng ta ngồi đây! Cho nên tôi chủ trương tìm biện pháp đột phá. Vốn định mời Tuệ Minh đến đây nói chuyện. Hiện giờ chị ấy đang bận, để lần sau vậy. Nếu các bạn thấy thú vị, muốn quan tâm, tôi có thể nói một vài kiến thức về lĩnh vực khí công, đó là "thiên tử thần số".
Trang Chi Điệp nói:
- Anh Phòng này, đừng có giơ cái thần số của anh ra. Đường Uyển Nhi không phải là nhà văn, nhà biên tập nhưng cảm giác của cô ấy tốt hơn tất cả chúng ta ngồi đây. Cô ấy lại là người ngoài cuộc, nhìn chúng ta rõ hơn chúng ta nhìn mình, anh cứ để cô ấy nói nữa đi.
Đường Uyển Nhi nói:
- Em đâu có cái tài ấy cơ chứ?
Mạnh Vân Phòng nói:
- Em nói đi, em nói xong chúng mình đi ăn cơm.
Đường Uyển Nhi liền hỏi:
- Muốn nghe ăn chay hay nghe ăn tanh đây?
Lý Hồng Văn bảo:
- Em còn nhiều thế cơ à? Nghe ăn tanh nhé?
Đường Uyển Nhi nhìn mọi người một lượt, cười hì hì rồi nói:
- Vừa nghe nói kể ăn tanh, nhìn các vị, vị nào cũng tươi tỉnh hẳn lên, tiếc rằng em không kể được chuyện ăn tanh. Em ở nhà quê lên, không biết nhiều về thành phố lớn, song đã được nghe một đoạn lời, em thử hát có được không?
Trang Chi Điệp đáp:
- Hay lắm!
Thế là Đường Uyển Nhi cất giọng hát:
Tám trăm dặm Tần Xuyên bụi đất bay mù mịt
Ba mươi triệu nhân dân cất giọng hét Tần xoang vung thiên địa
Múc một bát mì sợi vài vui hí hửng
Miệng cứ làu bàu không có vị ớt cay
Hát xong mọi người cùng vỗ tay nói:
- Đây là người Thiểm Tây, càng là bức tranh người Tây Kinh, Đường Uyển Nhi này, em nghe ở đâu vậy?
Trang Chi Điệp liền bưng ly rượu nói:
- Hôm nay có ý nghĩa nhất không phải là mấy văn nhân chúng mình, mà quả thật Đường Uyển Nhi cao tay hơn, lời đã hay, giọng hát cũng hay, tôi đề nghị không phạt rượu cô ấy, mà phải thưởng cô ấy ba chén. Sau đó anh nào còn muốn uống thì đem theo, tôi mời anh chị em đi làm một chầu mì nước tương.
Mọi người đứng cả lên, bảo Đường Uyển Nhi uống. Đường Uyển Nhi mặt tươi roi rói, cứ cười suốt, uống một chén, còn hai chén nữa, bảo uống không nổi.
- Thầy Điệp ơi, thầy uống giúp em một chén, chúng ta cụng ly một cái thật kêu nhé!
Trang Chi Điệp nâng chén chạm với Đường Uyển Nhi một cái, Đường Uyển Nhi ngửa cổ uống ực một cái hết trước, nét mặt càng ửng đỏ như một bông hoa đào.