Phế Đô

Chương 74 :

Ngày đăng: 17:46 18/04/20


Phu nhân chủ tịch thành phố nói:



- Nhưng tôi có biết viết chuyện đâu, chị cũng không biết viết. Một người chủ tịch thành phố có thể bầu ra, chứ một nhà văn đâu có bầu ra được. Anh ấy là vàng của thành phố chúng ta đấy!



Ngưu Nguyệt Thanh nói:



- Chao ơi, bà đánh giá anh ấy cao như vậy. Nhưng nhà chị Cảnh Tuyết Ấm kia đã kiện anh ấy, cứ cố tình làm anh ấy hôi thối!



Phu nhân chủ tịch bảo:



- Tôi xin nói với chị, không ai đánh đổ được mình trừ chính mình. Trong thành Tây Kinh không thể không có một Trang Chi Điệp. Kẻ nào muốn đánh đổ Trang Chi Điệp,thì chủ Tịch thành phố cũng không tán thành.



Bà ta vừa lấy khăn lau ở nước trà trên bàn, vừa nói:



- Tôi sẽ nói chuyện này với bố của Đại Chính.



Ngưu Nguyệt Thanh thanh thản trong lòng, song cứ sợ bà vợ ông chủ tịch sẽ quên, nên lại bảo ông chủ tịch không giúp đỡ sẽ có thể gây hậu quả nặng nề. Bà ấy liền bảo:



- Tôi nhớ rồi. Liễu Nguyệt ơi, con vào trong tủ lạnh pha cho chị cả một cốc nước chanh mát.



Liễu Nguyệt bưng nước mát đi ra, nói:



- Chị cả ơi, hôm nay chị bôi bác thầy Điệp ghê quá. Người ta là nhà văn lớn, chị lại coi người ta không đáng giá một xu!



Bà vợ chủ tịch nói:



- Chị cả con đâu có bôi bác thầy Điệp, câu nào chị ấy chẳng khen cơ chứ!



Ngưu Nguyệt Thanh đáp:



- Tôi đã nói từ lâu lắm, kiếp sau có làm thân đàn bà, thì có chết cũng không lấy nhà văn



--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------



Bà vợ chủ tịch nói:



- Đấy nhé, chỉ cần chị để lộ tin này, chị xem ở trong thành Tây Kinh có vô khối người định cướp anh ấy cho mà xem!



Ngưu Nguyệt Thanh đáp:



- Ai sẽ lấy anh ấy cơ chứ! Chỉ có thứ đàn bà ngốc nghe như tôi đây hồi ấy đã lấy anh ấy, bây giờ ai muốn lấy, tôi cứ cho họ lấy, tôi mừng tới mức chắp tay lạy Phật.



Liễu Nguyệt liền hỏi:



- Thật không? Có thật không?



Ngưu Nguyệt Thanh trợn mắt nẹt cô ta.



Lúc ăn cơm, Ngưu Nguyệt Thanh cứ khăng khăng không chịu ở lại ăn cơm. Chị còn đưa mặt ra hiệu cho Liễu Nguyệt nói giúp. Liễu Nguyệt cũng đành phải lên tiếng, bảo chị cả lo thầy Điệp ở nhà một mình, hai chị em phải về mau mau nấu cơm cho thầy.




- Thôi nhé, coi như không có chuyện gì xảy ra, vợ chồng cãi nhau, hễ cứ ngủ như thế này là trời quang mây tạnh.



Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:



- Anh đã nghĩ ra rồi chứ, đã có lòng tốt rồi phải không?



Trang Chi Điệp im lặng. Ngưu Nguyệt Thanh lại nói:



- Nếu tối nay anh không vào, thì quả thật em hoàn toàn thất vọng đối với anh. Anh vào được là tốt, em có thể tha thứ cho anh một lần nữa, không nhắc tới chuyện cũ. Nhưng em phải rút ra bài học, phải đề phòng anh. Anh phải cắt đứt mọi qua lại với Đường Uyển Nhi. Nếu anh muốn đến nhà cô ta, em sẽ cùng đi, không được em cho phép, cô ta cũng không được đến nhà mình.



Trang Chi Điệp vẫn im lặng, chỉ mó máy. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:



- Hôm nay sao anh hăng thế, em không hứng thú đâu. Anh phải kể chuyện cho em nghe cơ.



Chị đẩy anh xuống. Trong đêm tối, Trang Chi Điệp đực người ra một lúc, anh không có chuyện gì hay mà kể, liền bật điện bảo xem video.



Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:



- Những cái băng vàng vọt ấy ư?



Trang Chi Điệp đã bật mở máy, lập tức trên màn hình hiện ra những pha loạn xị bát nháo. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:



- Đấy mà là người à? Chẳng khác gì một bày súc vật.



Trang Chi Điệp bảo:



- Trong nhiều gia đình trí thức cao cấp đều có loại băng này dành riêng cho các đôi vợ chồng xem trước khi lên giường, như vậy sẽ tạo ra một không khí cảm hứng. Em thấy thế nào, được chưa?



Ngưu Nguyệt Thanh giục:



- Tắt đi, tắt đi! Đó là chà đạp giày xéo lên con người.



Trang Chi Điệp đành phải tắt máy, trở lại giường (tác giả cắt bỏ ba mươi sáu chữ)



Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:



- Anh và Đường Uyển Nhi cũng như thế này chứ?



Trang Chi Điệp lại im lặng. Ngưu Nguyệt Thanh vẫn gặng hỏi. Anh đáp:



- Đừng nói những chuyện ấy, muốn chơi thì nói những chuyện chơi em ạ!



Lâu lắm Ngưu Nguyệt Thanh không nói gì, đột nhiên chị bảo:



- Không được, không được. Em không thể nghĩ đến chuyện ấy của các người, hễ nghĩ đến là em thấy buồn nôn.



Trang Chi Điệp dừng tại chỗ, và sau đó lăn xuống, khóc thầm.