Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1357 : Ẩn Môn thỉnh cầu 2
Ngày đăng: 08:45 30/04/20
Thiên Nhân trưởng lão sửng sốt một chút, khuôn mặt già nua kia lập tức suy sụp, khuôn mặt lạnh đến cực điểm, tầm mắt sắc bén hướng tả sứ phóng qua.
Giờ phút này, hắn làm gì còn bộ dáng hòa ai dễ gần như ban đầu?
“ Ngươi mang đến không phải là quán quân khảo hạch?”
“ Cái này......”
Trên trán tả sứ một tầng mồ hôi lạnh ứa ra, trong lúc nhất thời không biết giải thích như thế nào.
“ hừ!” Thiên Nhân trưởng lão thấy hắn không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng, lắc lắc vạt áo, ngữ khí lạnh lẽo nói, “ Ta muốn gặp chính là quán quân khảo hạch Cố Nhược Vân! ngươi đem một cái vị trí thứ hai tới gặp ta làm gì? hiện tại Cố Nhược Vân ở nơi nào? Ta muốn gặp nàng!”
Ánh mắt Ôn Nhã lập lòe vài cái, khẽ cười cười: “ Thỉnh trưởng lão bớt giận, Cố Nhược Vân có chút việc trì hoãn, hiện tại ta liền theo tả sứ đại nhân đến trước, cũng không biết người trưởng lão muốn gặp là Cố Nhược Vân, nếu trưởng lão muốn thấy nàng, phỏng chừng hai ngày sau Cố Nhược Vân sẽ tới nơi này.”
Nếu là người bình thường, khi biết nhận sai người tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng Ôn Nhã lại không như thế.
Cho dù trong lòng nàng từng đợt lửa giận phun trào, lại mạnh mẽ kiềm chế xuống, rốt cuộc đây là địa bàn của Ẩn Môn cũng không phải là Ôn gia! Đối mặt với tiền bối Ẩn Môn, nàng nhất định phải biểu hiện thật tốt! Như thế, cho dù Cố Nhược Vân là quán quân khảo hạch lần này, cũng không thể chiến thắng nàng trong Ẩn Môn.
( Con này mơ sớm nhỉ..)
“ Tả sứ, hiện tại ngươi hãy cho ta một cái công đạo, rốt cuộc Cố Nhược Vân ở nơi nào?”
Rõ ràng chính là Thiên Nhân trưởng lão vừa tiến đến không hỏi rõ ràng liền nhận nhầm người!
Đặc biệt là, người nhận lầm kia lại là đối tượng cừu hận của nàng!
“ Vâng, trưởng lão, ta hiểu rõ.”
Cho dù trong trong lòng có bao nhiêu bất mãn nhưng lại không dám nói ra, nàng rũ xuống đôi mắt, dịu ngoan trả lời.
“ Mộ Sở,” sau khi Thiên Nhân trưởng lão nghe ÔN Nhã nói, mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, lại lần nữa hướng về Mộ Sở lạnh lùng nói, “ Cho ngươi thời gian một ngày, đem Cố Nhược Vân đến gặp ta, nếu trong vòng một ngày ngươi không có mang nàng đến, vậy ngươi cũng đừng tới gặp ta!”
“ Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tả sứ ôm quyền, cung kính cúi đầu trả lời.
..................
Dưới Thiên Thần Phong, một toàn khách điếm lẻ loi ở giữa nơi này.
Lúc này, bên trong phòng khách điếm, Cố Nhược Vân ngồi ngay ngắn ở trước bàn, không chút để ý nhấp nước trà trong taym sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, không có một tia cảm xúc dao động.
“ Chủ tử, chúng ta thật sự cứ rời đi như vậy sao?”
Sở La vẫn có chút không cam lòng, rốt cuộc bọn họ trải qua trăm cay nghìn đắng, mới có cơ hội tốt như vậy.
Chẳng lẽ chủ tử cứ như vậy mà từ bỏ?
“ Không thì như thế nào?” Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, “ Đệ tử Ẩn Mon không cho chúng ta tiến vào Ẩn Môn, chẳng lẽ ngươi đánh đi vào? hiện giờ sắc trời đã tối, ngươi cùng Tử Ngọc đi nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta xuất phát.”
Khuôn mặt Sở La lộ ra thần sắc rối rắm, còn chưa kịp nói chuyện, Tử Ngọc liền một phen kéo nàng qua bên cạnh, căm giận nói: “ Ngươi chịu vũ nhục còn chưa đủ sao? Lúc trước ở Ẩn Môn ta đã nói qua với ngươi, chúng ta không được mất đi khí thế! Nếu chủ tử nói ngày mai rời đi thì sáng ai chúng ta sẽ xuất phát! Dù sao về sau Ẩn Môn bọn họ có hối hận cũng không kịp!”