Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1400 : Thánh thú 1
Ngày đăng: 08:46 30/04/20
Tựa hồ nhận thấy được những ánh mắt trào phúng chung quanh, Ôn Nhã cảm giác được chính mình muốn phát hoảng, hận không thể tìm cái khe đất chui xuống.
Nhưng thật ra Thiên Nhân trưởng lão không có nghĩ nhiều, chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, sau đó đem ánh mắt chuyển dời trên người Cố Nhược Vân, hắn vừa định mở miệng nói cái gì đó, lại vào lúc này bỗng nhiên có một tiếng rồng ngâm từ trong hư không truyền xuống, chấn động khiến cho toàn bộ mặt đất run rẩy.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, tức khắc nhìn thấy một con cự long màu trắng thật lớn xoay quanh trong hư không! Thân thể nó khổng lồ bao trùm khắp chân trời.
Cự long màu trắng này so với cự long trong tay Cố Nhược Vân kông chỉ lớn gấp đôi, đương nhiên lực lượng cũng không phải là nhỏ! mọi người ở đây dưới cự long màu trắng đều cảm nhận được một cổ lực lượng áp bách cường đại.
“ Đó chính là thánh thú?”
Ôn Nhã có chút ngốc ngốc nhìn thánh thú trong hư không, ánh mắt hiện lên một mạt tham lam, nếu cự long này nàng có thể thuần phục được, thì trên đại lục còn ai có thể khiến nàng sợ hãi?
“ Không đúng!”
Nhưng vào lúc này, âm thanh Cố Nhược Vân bỗng nhiên vang lên: “ Nó không phải là thánh thú.”
“ Cố cô nương, cho dù ta bội phục thực lực cùng thiên phú của ngươi, nhưng tầm mắt lại có chút không được,” Ôn Nhã buồn cười lắc lắc đầu, “ Linh thú có thể xuất hiện ở chỗ này không phải thánh thú thì là cái gì? Huống chi, lực lượng cự long màu trắng này rất là cường đại, chỉ sợ đã siêu việt hơn Chí Tôn!”
Siêu việt hơn Chí Tôn!
Tập thể đệ tử Ẩn Môn quỳ rạp xuống đất, cung nghênh nói.
Mà Ôn Nhã đã sớm đối với thánh thú thèm nhỏ dãi đã lâu, gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh tro bụi trước mặt, trong ánh mắt lộ ra nôn nóng cùng chờ mong, thậm chí còn có thần sắc nhất định phải có được.
Một trận gió thổi qua, bụi mù bao trùm thân thể bạch long cuối cùng cũng bị thổi tan, nhưng mà một khắc khi mọi người trông thấy bạch long, đều không tự chủ được ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trên đầu thật lớn của bạch long, một linh thú bằng bàn tay, linh thú kia toàn thân tuyết trắng, lông xù xù rất là đáng yêu, một đôi mắt to manh manh mang theo ánh sáng mê mang, đang tò mò đánh giá mọi người xung quanh.
“ Này... đây là có chuyện gì? linh thú này vì sao lại lớn mật như thế, cũng dám ngồi trên đầu thánh thú?”
Có một số người trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, đối với tiểu thú tuyết trắng phẫn nộ ra tiếng.
Bọn họ xem ra, thánh thú là báu vật trong tộc, nhưng một tiểu thú cư nhiên dám bò trên đầu thánh thú, quả thực chính là tìm chết! bất quá mọi người ở đây đều không rõ, vì sao thánh thú cao ngạo thế nhưng lại để một tiểu thú tùy ý ngồi trên đầu nó.
Chẳng lẽ bởi vì nó thấy tiểu thú này tương đối đáng yêu, cho nên thánh thú đại nhân không đành lòng đem nó đuổi xuống?
Nghe những âm thánh nghị luận đó, trong lòng Ôn Nhã chợt xuất hiện một loại cảm giác không tốt, tầm mắt nàng cũng chậm rãi chuyển hướng về phía Cố Nhược Vân, sau khi nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của đối phương, cái loại cảm xúc bất an này càng sâu, há mồm mấy cái cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.
Rống!
Cự long màu trắng đột nhiên rống to, làm toàn bộ mặt đất chấn động run rẩy một chút, cũng trong cái nháy mắt này, khắp quảng trường đều an tĩnh lại, không một tiếng động.
Tiếp theo sau đó ở trước mặt bao nhiêu người, bạch long cao ngạo đem đầu gắt gao tựa gần mặt đất, để cho tiểu thú trên đầu chính mình trượt xuống dưới, biểu tình tràn ngập cung kính.
Không sai! Chính là cung kính!