Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1429 : Con đường đi Minh Giới 5
Ngày đăng: 08:46 30/04/20
" Ha ha," nghe được Đông Phương Thiếu Trạch nói, lão gia tử cười lạnh hai tiếng, " Tiểu tử thúi, ngươi tưởng lừa gạt được ta? ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Hiện tại Vân nhi còn đang ở Đông Nhạc đại lục, căn bản không có khả năng trở về, chiêu này của ngươi không lừa được ta đâu!"
" Phụ thân, ta không có lừa gạt ngươi, thật là Vân nhi!"
Đông Phương Thiếu Trạch vui sướng đầy mặt, vội vàng lắc lắc lão gia tử.
Đang tiếc, lão gia tử cũng không để ý đến hắn.
" Hẳn là ngươi xuất hiện ảo giác đi! Vân nhi không có trở về!"
Lão gia tử hừ hừ, tầm mắt vẫn nhìn về một bên như cũ, cũng không có vì lời nói của Đông Phương Thiếu Trạch mà quay đầu lại.
Bỗng nhiên, một bàn tay đặt trên bả vai của hắn, làm hắn có chút không kiên nhẫn nhíu mày, nâng tay lên hung hăng vỗ xuống: " Tiểu tử thúi, ta đã nói ta sẽ không tin lời của ngươi! Đừng phiền lão tử, còn chưa chịu cút đi tu luyện, chỉ bằng tốc độ tu luyện này của ngươi, như thế nào so cùng Vân nhi cùng Sanh Tiêu?"
Lúc trước không có Cố Nhược Vân cùng Cố Sanh Tiêu, thì hiển nhiên Đông Phương Thiếu Trạch là một thiên tài! lão gia tử cũng một lòng tự hào vì hắn! Đáng tiếc, so với hai ngươi kia tương đối bất đồng, quả thực tốc độ tu luyện của Đông Phương Thiếu Trạch không đủ.
Thời điểm lão gia tử muốn tức giận, một đạo tiếng nói vân thanh phong đạm từ phía sau truyền đến.
" Như thế nào? Ta mới vừa trở về liền phát hỏa lớn như vậy? Xem ra ta vẫn là rời đi thì tốt hơn."
" Vân nhi, ngươi thật là Vân nhi? Ngươi đã trở lại?"
Cũng khó trách lão gia tử không tin Cố Nhược Vân trở về, loại ảo giác này thật sự đã xuất hiện nhiều lần đối với hắn, nhưng hiện giờ Cố Nhược Vân chân chính lại đứng trước mặt hắn, hắn lại không dám nhận!
" Lần này trở về, ta có chuyện khác muốn làm, bởi vì tiện đường cho nên mới tới xem các ngươi."
Cố Nhược Vân nhún nhún vai, cười như không cười ngóng nhìn dung nhan không dám tin của lão gia hỏa.
Lão gia hỏa do dự nửa ngày, run rẩy vươn tay sờ lên mặt Cố Nhược Vân, sau khi cảm nhận được cảm xúc chân thật, lão nhân mới tin nữ tử trước mặt là Cố Nhược Vân!
Trong lúc nhất thời, hốc mắt nóng hổi, hắn mở miệng mấy lần lại không biết nên nói cái gì.
" Vân nhi, ngươi đã trở lại, ngươi thật sự đã trở lại! Ngươi có biết những năm gần đây cữu công cùng bà ngoại ngươi có bao nhiêu nhớ nhung ngươi, mấy ngày trước cữu công ngươi còn chạy tới Đông Nhạc đại lục muốn tìm hiểu tin tức của ngươi, hiện giờ mới vừa trở lại Linh Tông, bà ngoại ngươi đã đi tìm hắn."
Nghe lão gia hỏa nói, trong lòng Cố Nhược Vân ấm áp, nét mặt biểu lộ một mạt ý cười: " Bà ngoại đi Linh Tông? Xem ra lần này không thể gặp nàng, chờ sau khi nàng trở lại, ngươi thay thế ta chuyển lời vấn an tới bà ngoại, nói bà ngoại chờ ta xong xuôi mọi chuyện sẽ trở về gặp nàng."
" Vân nhi," lão gia tử hơi hơi nhíu mày hỏi, " Ngươi nói lần này ngươi trở về là có việc muốn làm, không biết là chuyện gì, có cần hỗ trợ hay không?"
" Không cần," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, " Ta chỉ tự mình đi mà thôi, rất nhanh liền trở về, đúng rồi....."
Cố Nhược Vân dừng một chút nói: " Huynh trưởng ta hắn cũng đi Đông Nhạc đại lục, hơn nữa chúng ta đã gặp nhau, các ngươi không cần quá lo lắng."
Cố Sanh Tiêu mất tích khẳng định sẽ làm những thân nhân ở Tây Linh đại lục lo lắng không thôi, hiện tại nàng mới đưa chuyện này nói ra, bất qua lại đem chuyện của Ôn gia tỉnh lược rất nhiều, để tránh cho bọn họ quá mức kích động.