Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1507 : Đấu thú 6
Ngày đăng: 08:48 30/04/20
Nghe được lời này, tiểu gia hỏa an ổn lại, chỉ là cặp mắt to kia như cũ mang theo ánh sáng phẫn nộ, hung hăng trừng Tô Lâm.
Tên hỗn đản này muốn giết nó?
Nó đường đường là linh thú Ẩn Môn, sẽ sợ một con Thiên Ngân Lang sao?
Nghĩ đến đây, nó liếc mặt nhìn về phía Thiên Ngân Lang ngồi cạnh Tô Lâm, chính một cái liếc mắt này làm cho Thiên Ngân Lang run rẩy một chút, thiếu chút nữa đụng ngã Tô Lâm.
" Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Lâm ngẩn ra một chút, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Ngân Lang.
Thiên Ngân Lang không nói gì, tầm mắt nghi hoặc nhìn về phía Manh Manh, giống như tự hỏi cái gì, nhưng cho dù nó tự hỏi như thế nào cũng không có manh mối, cũng liền không nghĩ nhiều......
" Chiến đấu kết thúc."
Một đạo tiếng nói từ một bên truyền đến, cũng đem tầm mắt Cố Nhược Vân kéo trở về.
Một đạo tiếng nói từ một bên truyền đến, cũng đem tầm mắt Cố Nhược Vân kéo trở về.
Chỉ thấy hai linh thú trên đài, có một con ngã xuống đất không dậy nổi, một con khác cũng thướng tích đầy mình nhưng vẫn chống đỡ đi xuống lôi đài, nghênh đón nó là những tiến hoan hô.
" kết quả người dự thí số 1 đã có, tiếp theo là người dự thi mang số 2."
Theo lời nói Vô Hư trưởng lão rơi xuống, lại có hai người trẻ tuổi thả ra linh thú của mình! Đương nhiên, hai con linh thú này chênh lệch cũng quá rõ ràng, rất nhanh liền cho ra kết quả. Mà mấy trận sau đó, Cố Nhược Vân cũng không có nhìn kỹ, chỉ là thường xuyên quan sát động tĩnh đến cường giả Minh Phủ.
Nếu nói ở chỗ này có người làm cho nàng có chút kiêng kị, phỏng chừng cũng chỉ có cường giả Minh Phủ!
Thời điểm Cố Nhược Vân trầm ngâm, cặp số chín cũng đã kết thúc, tiếng nói Vô Hư trưởng lão lại lần nữa vang lên: " Kế tiếp, chính là trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay......"
" Cố cô nương!"
Vô Hư trưởng lão còn chưa có nói xong, mấy người Đổng Phương liền vội vàng nhìn về phía Cố Nhươc Vân, giữa chân mày tràn đầy lo lắng.
Những người khác quyết đấu đều đã kết thúc, chưa có dự thi còn có hai người.
Đó là, Cố Nhược Vân cùng Tô Lâm.
Manh Manh xác thật cường đại, có thể nháy mắt hạ gục linh thú Siêu Phàm hậu kỳ, nhưng mà trong tay Tô Lâm lại là linh thú Chí Tôn, ai thắng ai thua, còn chưa xác định được!
" Tiểu gia hỏa," Cố Nhược Vân sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, nhàn nhạt cười nói, " Lúc trước làm ngươi nhịn xuống cũng là vì trận tỷ thí này, hiện tại ngươi muốn báo thù như thế nào đều có thể! Ta sẽ không ngăn cản ngươi lại."
Hai mắt tiểu gia hỏa sáng lên, đầu nhở hơi hơi chuyển động liền nhìn về phía Thiên Ngân Lang bên cạnh Tô Lâm, biểu tình kia giống như đang nhìn món đồ chơi, muốm đem nó đặt trong tay thưởng thức.
" Thiên Ngân Lang."
Tô Lâm cao ngạo ngẩng đầu, khinh thường nhìn Manh Manh, kiêu căng ngạo mạn nói: " tuy nói linh thú này hơi nhỏ làm ngươi không đủ nhét kẽ răng! Nhưng mà, thịt nhỏ tốt xấu gì cũng là thịt, ngươi muốn xử trí nó như thế nào thì xử trí!"
Biểu tình kia, thần thái kia, dường như nàng đã làm chủ vận mệnh của Manh Manh!
Thiên Ngân Lang gầm nhẹ một tiếng, một bộ dáng nhất định phải làm được.
Cho dù trong giới linh thú, thực lực mạnh mẽ sẽ tồn tại, đều là linh thú giống nhau, cho dù đối phương không chớp mắt cũng có thể cảm nhận được lực lượng của nhau, do đó sẽ sinh ra sợ hãi. nhưng mà, Manh Manh không phải là linh thú, hiện tại Thiên Ngân Lang tự nhiên không biết thực lực Manh Manh ở cảnh giới nào!