Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1762 : Đại kết cục (mười tám)

Ngày đăng: 21:50 07/03/21


Edit: kaylee



"Được."



Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu, ôm Cố Nhược Vân đi ra phía ngoài...



Không bao lâu, cửa cung đã đứng đầy người quen thuộc.



Hồng Liên Lĩnh chủ, Đông Phương Ngọc, Cố Sanh Tiêu, Tá Thượng Thần, Tiểu Tầm Nhi, tiểu nha đầu tàn nhang Cố Uyển Bạch, còn có Y thánh Bạch Trung Thiên mặt dày mày dạn theo tới, cũng có Kim Đế và đám người Lam Ca tiến đến tiễn đưa...



"Ngươi còn có thể trở về sao?" Lam Ca nhìn Cố Nhược Vân, hỏi.



Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu: "Có lẽ sẽ về, nếu ta không trở lại, các ngươi có thể đi Tây Linh đại lục tìm ta."



"Được."



Hai mắt Lam Ca sáng rực lên một chút, bên môi dương tươi cười dịu dàng: "Ta sẽ đi Tây Linh đại lục tìm ngươi."



Cố Nhược Vân cười cười, không lại nói thêm cái gì, xoay người nói: "Đi thôi, ngoại công đợi chúng ta nhiều năm như vậy, là thời điểm chúng ta trở về cái địa phương kia."



Giống như nghĩ đến lão phụ thân phân biệt đã lâu, trong mắt Đông Phương Ngọc tràn ngập kích động, nàng nắm chặt tay Hồng Liên Lĩnh chủ, trong mắt hàm chứa ánh sáng nhàn nhạt.



Mà ở sau khi Cố Nhược Vân nói xong lời này, mọi người lập tức đi về phía Tây Linh đại lục, lấy thực lực hiện giờ của bọn họ, tự nhiên không cần bao lâu đã đến Tây Linh đại lục...



Giờ phút này, phía trên sơn mạch cách Linh Tông không xa, Thiên Khải  Tôn Giả hung hăng nhìn chằm chằm Độc Tôn đuổi theo mình không tha, tức giận nói: "Lão gia hỏa ngươi này, vì sao còn đuổi giết ta? Đừng quên, ngươi đã lựa chọn thần phục Cố nha đầu, ta là cữu công của Cố nha đầu, ngươi vậy mà dĩ hạ phạm thượng."



Độc Tôn hừ hừ, âm trầm nói: "Lão gia hỏa này, ngươi luôn rình coi ta dạo thanh lâu, vì sao ta không thể đuổi giết ngươi, ngươi biết quá nhiều chuyện, nếu không giết ngươi, ta khẳng định sẽ thanh bại danh liệt."





Đột nhiên, ông giống như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Trạch theo Lam Vũ Ca đến, có chút tức giận nói: "Ngươi xem, chất nữ ngươi ngay cả nhi tử đều có, ngươi lại ngay cả nàng dâu đều không có, ngươi nhanh cút đi tìm nàng dâu trở về cho ta, nếu không ta không nhận nhi tử ngươi này!"



Cố Nhược Vân ngay cả nhi tử đều có, Đông Phương Thiếu Trạch thân là cữu cữu vẫn còn chưa lập gia đình, này như thế nào làm cho lão gia tử không tức giận?



"Cố ngoại công," Tiểu Tầm Nhi đáng yêu nghiêng đầu: "Mẫu thân con nói qua, cảm tình nên thuận theo tự nhiên, làm sao người có thể bức cữu công cưới thê? Như vậy là không tốt, vạn nhất hắn vì ứng phó người tùy tiện thu một nữ tử, chẳng phải là hại cả đời vị nữ tử kia à?"



Lão gia tử sửng sốt một chút, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này thông minh hiểu chuyện như thế, trong lòng lập tức xuất hiện một chút vui mừng, càng nhìn càng thích.



"Không hổ là người Đông Phương thế gia ta, chính là không giống người thường, ha ha ha."



"Ngươi lão gia hỏa này thật đúng là không biết liêm sỉ," Lam Vũ Ca theo sát mà đến, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai mắt bà dịu dàng nhìn về phía Tiểu Tầm Nhi, vui sướng ôm hắn vào trong lòng: "Tiểu Tầm Nhi, kêu một tiếng cố ngoại tổ mẫu nghe một chút?"



Tiểu Tầm Nhi chớp mắt, nhu thuận nói: "Cố ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu và mẫu thân con luôn nhắc tới người, nói người không biết có tốt không, Tầm Nhi vẫn luôn muốn gặp người đấy."



"Con tiểu gia hỏa này, còn nhỏ miệng nhưng là rất ngọt," Lam Vũ Ca vui mừng hôn Tiểu Tầm Nhi, lại quay đầu nhìn về phía những người khác: "Ngọc Nhi, các con trở về là tốt rồi, ta đã sớm tin tưởng các con còn sống, hiện giờ một nhà chúng ta đoàn tụ, cũng nên chúc mừng một chút, đi thôi, chúng ta đi về trước lại nói."



Đông Phương Ngọc mềm nhẹ cười: "Vâng."



Đông Phương thế gia này, tràn ngập kỷ niệm thời niên thiếu của nàng, hiện giờ lại bước vào trong nhà, trong lòng bất giác có chút cảm xúc.



Hồng Liên Lĩnh chủ ôm chặt lấy thân thể của nàng, trong mắt đen tràn đầy nhu tình, giống như trong mắt chỉ có sự tồn tại của nàng.



"Vân Nhi," Thiên Bắc Dạ cười cười, nhỏ giọng nói ở bên tai Cố Nhược Vân: "Hiện tại Thương Minh đã chết, chúng ta cũng không có bất cứ chuyện gì phải làm, không bằng, lại sinh cho ta mấy đứa trẻ, như thế nào?"



Cố Nhược Vân sửng sốt một chút.



Không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, đã bị nam tử chặn ngang ôm lấy, đi về phương hướng hậu viện...



Bầu trời Tây Linh đại lục, không lại âm u giống như nửa tháng trước, hiện giờ bầu trời là sau cơn mưa trời lại sáng, xanh chói mắt...



*** Hoàn chính văn ***