Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 281 : Hạ Khởi dối trá (năm)

Ngày đăng: 08:30 30/04/20


Edit: kaylee



Mọi người ngươi một lời ta một câu, làm chuyện vốn đang không rõ ràng nháy mắt đã xác định xuống, cho dù trong lòng rất nhiều người đều có chút tiếc hận, cũng không nhịn được có chút vui sướng khi người gặp họa.



Giống như một số nanh vuốt của Thái Tử điện hạ kia.



Bọn họ đã sớm khó chịu với Cố Nhược Vân, quả nhiên người đang làm trời đang nhìn, nàng lớn lối như vậy, hiện tại phải chịu báo ứng rồi?



................



Trong hậu đường, Triệu chưởng quỹ vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: "Quỷ Y đại nhân, Dư lão, việc lớn không tốt, xảy ra việc lớn!"



"Xảy ra chuyện gì?"



Quần áo màu xám từ trong thư phòng bước ra, Dư lão nhíu mày, bất mãn hỏi: "Có chuyện gì đáng giá ngươi kích động như thế."



"Hổn hển, hổn hển!"



Triệu chưởng quỹ dùng sức thở dốc hai tiếng, vẻ mặt khẩn trương nói: "Dư lão, là đại tiểu thư, đại tiểu thư nàng đã xảy ra chuyện."




"Cái gì?"



Ầm!



Thân mình Dư lão run lên mạnh mẽ, sắc mặt ‘xoát’ một cái trở nên tái nhợt, ông bỗng chốc túm vạt áo của Triệu chưởng quỹ nhấc lên, gần như là rống ra: "Ngươi nói cái gì? Đại tiểu thư xảy ra chuyện gì?"



Triệu chưởng quỹ thiếu chút nữa thì không thở nổi, khuôn mặt già nua bị nghẹn đến mức đỏ bừng, thật lâu sau, hắn cảm giác hô hấp thông thuận, mới mở miệng giải thích: "Vừa rồi lúc ta vừa vào Bách Thảo Đường thì nghe thấy có người nghị luận, nói là có người tận mắt thấy đại tiểu thư bị gia chủ Hạ gia giết! Cho nên, cho nên ta mới đến thông báo Dư lão."



Phanh!



Dư lão nhẹ buông tay, thân mình già nua lui lại phía sau mấy bước, mặt ông mang theo tuyệt vọng và thương tâm, càng nhiều hơn vẫn là vô cùng vô tận tức giận.



"Tốt cho một cái Hạ gia! Ha ha ha! Hạ lão gia tử kia thực cho rằng bản thân đột phá đến Võ Hoàng là có thể xưng hoàng xưng bá? Đông Phương thế gia chúng ta sẽ kém hay sao? Triệu chưởng quỹ, ngươi lập tức phái người đi thông báo với thiếu chủ và mọi người Ma Tông! Giết vào Hạ gia báo thù rửa hận vì đại tiểu thư!"



Dư lão hận nghiến răng nghiến lợi, ông có thể tưởng tượng được sau khi thiếu chủ biết được tin tức này sẽ nổi giận cỡ nào! Mà tất cả điều này đều là Hạ gia tự tìm!



Đúng rồi, hình như trước đó không lâu tiểu công tử Hạ Lâm Ngọc của Hạ gia xuất hiện ở Thanh Long Quốc, lão nhân kia đã dám can đảm sát hại đại tiểu thư, vậy nhất định phải làm tốt chuẩn bị vì thế trả giá đại giới gấp ngàn lần vạn lần!



Cái gì gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn? Dư lão này rõ ràng chính là như thế, từ sau khi nghe được tin tức Cố Nhược Vân bị giết hại, ông hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, nếu không tất nhiên sẽ một lần nữa suy nghĩ lời nói này một chút.
Cái gì gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn? Dư lão này rõ ràng chính là như thế, từ sau khi nghe được tin tức Cố Nhược Vân bị giết hại, ông hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, nếu không tất nhiên sẽ một lần nữa suy nghĩ lời nói này một chút.



Dù sao Cố Nhược Vân cũng có được Thanh Long, cho dù đánh không lại cường giả Võ Hoàng, chạy trốn cũng không thành vấn đề gì, lại như thế nào chết ở trong tay Võ Hoàng?



"Dư lão, bên ngoài có người tự xưng là người Hạ gia tiến đến cầu kiến."



Đúng lúc này, một gã sai vặt vội vàng đi vào từ ngoài cửa, cung kính bẩm báo nói.



"Hạ gia?"



Dư lão cười lạnh một tiếng, lửa giận ngập trời nói: "Người Hạ gia này thế mà lại còn dám tới nơi này! Làm cho hắn cút vào cho ta!"



"Vâng, Dư lão."



Nói xong lời này, gã sai vặt kia lập tức lui ra ngoài, không cần một lát, nam nhân trung niên mặc áo xanh đi theo phía sau gã sai vặt đi đến, hắn nhìn Dư lão phía trước mắt đầy lửa giận, đáy mắt xẹt qua một chút khinh thường.



"Ầm!"



Dưới tức giận, Dư lão xuất ra khí thế toàn thân, hóa thành một cơn cuồng phong cuốn về phía nam nhân trung niên. Mà thân ở bên trong cuồng phong kia, sắc mặt của nam nhân trung niên vẫn luôn không thay đổi, trào phúng trong mắt càng sâu.



"Đây chính là phương thức đón khách của Bách Thảo Đường? Thật đúng là làm cho Hạ mỗ mở mang tầm mắt, một khi đã như vậy, vậy Hạ mỗ cũng nên trả lễ lại."



Ầm!



Hai cơn cuồng phong chạm vào nhau ở không trung, ‘phịch’ một tiếng, trong nháy mắt thân mình của Dư lão thối lui về phía sau, ngay tại lúc ông sắp đụng phải vách tường phía sau, một cái tay ngọc gắt gao đè lại lưng của ông.