Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 300 : Tỷ đệ gặp nhau (bảy)
Ngày đăng: 08:30 30/04/20
Edit: kaylee
"Nhưng mà hiện tại rốt cục ta cũng yên tâm, ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước."
Lão nhân lại than một tiếng, cuối cùng có chút không nỡ nhìn phương hướng Hạ Lâm Ngọc rời đi, sau đó rời đi theo phương hướng ngược lại, chính là khác với vừa rồi, giờ phút này trên mặt lão gia tử tràn đầy tươi cười.
Ở chỗ không xa, khuôn mặt âm trầm của Hạ Khởi lạnh lùng nhìn mấy người đi xa, trong mắt tràn đầy sát khí ngoan độc.
Hắn thế mà lại còn sống!
Đồ vô dụng này, vậy mà để cho cẩu tạp chủng Hạ Lâm Ngọc kia còn sống trở lại, ngay cả một việc nhỏ cũng làm không tốt, lưu lại bọn họ còn có công dụng gì?
Nghĩ đến đây, Hạ Khởi hung hăng phất tay áo, vẻ mặt âm trầm xoay người rời đi.
.........
Tỷ đệ hai người thật vất vả gặp nhau, tự nhiên không hề thiếu lời muốn nói, chỉ là còn không chờ bọn họ nói hết lời, Hạ lão gia tử đã phái người đến mời Cố Nhược Vân đi qua.
Nghĩ đến lời nói lúc trước của lão gia tử, Cố Nhược Vân lập tức cáo từ Hạ Lâm Ngọc đi thư phòng trước.
Giờ phút này, trong thư phòng, Hạ lão gia tử khoanh tay mà đứng, đưa lưng về phía cửa, sau khi cảm nhận được động tĩnh phía sau, ông mới xoay người, mỉm cười nhìn Cố Nhược Vân.
Nghe vậy, Hạ lão gia tử phục hồi tinh thần lại, hơi hơi làm động tác mời, nói: "Cố nha đầu, mời đi theo ta, ta đây lập tức mang các ngươi đi gặp Linh Tiêu đại nhân."
Nghe nói như thế, trên mặt Vân Dao và Thương Khung đều mang theo kích động, không nghĩ tới nhanh như vậy, bọn họ đã tìm được Huyền Vũ Linh Tiêu!
Hiện giờ bốn đồng bạn cũng chỉ còn Chu Tước không có tung tích!
..........
Trong mật thất, trên vách tường chung quanh vẽ đồ án bốn Thần Thú, sinh long hoạt hổ, vô cùng linh động.
Lúc này, phía trên thạch tòa (chỗ ngồi bằng đá) tận cùng bên trong mật thất, một lão giả mặc y bào xanh thẫm đang nhắm mắt khoanh chân, dáng vẻ của lão nhân này vô cùng dễ nhìn, trên mặt không có một chút nếp nhăn, nếu không phải chòm râu và tóc kia trắng bệch, rất ít người có thể tưởng tượng được lão nhân này là một lão giả lớn tuổi.
Giống như là cảm nhận được hai hơi thở quen thuộc kia đến gần, lão giả mở đôi mắt, môi run run vài cái, ánh mắt chăm chú nhìn cửa thạch thất.
Bỗng nhiên, quần áo lụa trắng đi vào, sau đó một nam tử áo xanh theo sát mà vào, làm ánh mắt của lão giả đột nhiên kích động.
"Lão đại, Vân Dao!"
Giọng nói già nua của hắn mang theo kích động, không tự chủ được, trong mắt mang theo một tầng sương mù, con ngươi gắt gao nhìn bọn họ.
"Linh Tiêu, thật là ngươi."
Trong lòng Vân Dao vui vẻ, nhanh chóng nhằm về phía Linh Tiêu: "Ngươi…….. Làm sao ngươi lại biến thành như vậy? Hơn nữa…….."
Nhìn tóc bạc và râu bạc trắng giống như tuyết của Linh Tiêu, vẻ mặt Vân Dao sửng sốt, nghi hoặc hỏi.