Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 384 : Xuất phát, Đông Phương thế gia (hai)
Ngày đăng: 08:31 30/04/20
Edit: kaylee
"Phụ thân đại nhân, người có từng coi ta là nhi tử của người sao? Từ nhỏ đến lớn, người thiên vị Hạ Tử Hi cũng thôi đi, hiện giờ lại còn không phân tốt xấu, các vị trưởng lão đại nhân, các ngươi tin tưởng một người vô duyên vô cớ không cầu hồi báo gì trợ giúp một người xa lạ sao? Theo ta được biết, cho tới bây giờ người Hạ gia chưa từng có quan hệ gì với Cố Nhược Vân, vì sao nàng lại liều mạng vì Hạ gia như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản."
Ngừng lại một chút, Hạ Khởi lạnh lùng nở nụ cười: "Chính là nàng có ý đồ với Hạ gia, hơn nữa, ta sớm nghe nói thế lực Bách Thảo Đường càng khuyếch càng lớn, nàng nhìn trúng Hạ gia cũng là đương nhiên."
Lời nói của Hạ Khởi giống như cái búa nặng ngàn cân, hung hăng đánh ở trong lòng chúng trưởng lão.
Chính là sắc mặt của Hạ lão gia tử cũng xanh mét.
Ông tức đến mức hoàn toàn nói không ra lời, hơn nữa, làm cho Hạ lão gia tử càng không cách nào hiểu là, Hạ Khởi vậy mà biết việc sau lưng Hạ gia có một Thần Thú, hơn nữa còn nói ra trước mặt mọi người ở đây.
"Phụ thân, nếu người cố ý bao che nàng, vậy người chính là ruồng bỏ Hạ gia, loại hậu quả này, là người gánh vác không nổi."
Hạ Khởi nhìn khuôn mặt già nua tức giận của Hạ lão gia tử, giọng nói dần dần trầm thấp xuống, lộ ra hàn ý dày đặc, giờ này khắc này, y bỏ đi ôn nhã luôn giả trang, trên khuôn mặt coi như anh tuấn bao phủ âm lãnh.
Nhìn một hồi trò khôi hài trước mắt, khóe môi Cố Nhược Vân khẽ nâng lên, thích ý phẩm nước trà trước mặt, khuôn mặt tươi cười mang theo biểu cảm làm cho người không thể xem hiểu.
Đúng lúc này, một giọng nói âm lãnh xé rách hư không, rơi xuống tiến vào, chấn động làm cho tâm của tất cả mọi người chấn động.
Đúng lúc này, một giọng nói âm lãnh xé rách hư không, rơi xuống tiến vào, chấn động làm cho tâm của tất cả mọi người chấn động.
"Ha ha, bản tôn tiến đến bái phỏng, vì sao người Hạ gia không đi ra nghênh đón?"
Tiếng nói trầm thấp mang theo hàn ý nhàn nhạt, làm người ta mao cốt tủng nhiên (rợn cả tóc gáy), nhưng mà, sau khi nghe giọng nói kia, sắc mặt Hạ lão gia tử hoàn toàn thay đổi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm lão giả cất bước xuống từ trong hư không, nghiến răng nghiến lợi nói: "Độc sư! Làm sao lão có thể tới nơi này?"
Hơn nữa, Hạ lão gia tử rõ ràng nghe được, lão giả này xưng hô bản thân là bản tôn.
Ở trên đại lục, có thể có tư cách xưng hô như này chỉ có một loại người.
Chính là cường giả Võ Tôn!
Nghĩ đến đây, Hạ lão gia tử hít vào một hơi thật sâu, nhưng ông không có quên, thiếu chút nữa hại chết nhi tử bảo bối của mình chính là Cổ Long trong tay Độc sư.
"Là lão?"
Hạ Khởi sửng sốt một chút, kinh ngạc nhòn khuôn mặt già nua nhiều nếp nhăn kia, tâm nháy mắt hung hăng buộc chặt.
Chẳng sợ hơn mười năm không có gặp mặt, y vẫn là có thể liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mắt chính là người lúc trước vì báo ân cứu mạng mà cho mình độc dược phòng thân.
Chẳng sợ hơn mười năm không có gặp mặt, y vẫn là có thể liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mắt chính là người lúc trước vì báo ân cứu mạng mà cho mình độc dược phòng thân.
Vì sao lão lại xuất hiện ở loại địa phương này?
Không tự chủ được, Hạ Khởi quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, bỗng nhiên tự giễu nở nụ cười.
Điều này sao có thể?
Nàng quả thật rất thiên tài, nhưng hôm nay Độc sư đã trở thành một Tôn Giả, bất luận nàng cường đại cỡ nào, nhưng làm sao có thể mời được cường giả Võ Tôn có thể xưng vương xưng bá đại lục lại đây?
Hạ lão gia tử chỉnh lại vẻ mặt, hỏi: "Không biết hôm nay Độc Tôn đại nhân tới đây là vì chuyện gì?"
Tục ngữ nói, vô sự bất đăng tam bảo điện (*), ông tin tưởng, Độc Tôn tới đây cũng không chỉ đơn giản là vì bái phỏng như vậy.
(*) vô sự bất đăng tam bảo điện = không có chuyện không lên điện Tam Bảo: ý nói không có chuyện gì đó thì sẽ không tìm đến cửa
"Ha ha."
Độc Tôn ngoài cười nhưng trong không cười cười nhẹ hai tiếng, giọng nói của ông trầm thấp khàn khàn, nghe qua vô cùng không thoải mái.
"Hôm nay bản tôn tới đây, là vì lời hứa đã từng đáp ứng."
Nói xong lời này, ông đi tới phía Cố Nhược Vân ở trước mắt bao người, trên mặt vốn nhiều nếp nhăn khẽ kéo ra một nụ tươi cười, nụ cười kia thật không rõ ràng, cũng thật miễn cưỡng, nhưng mà, quả thật ông đã nở nụ cười.