Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 714 : Linh Tiêu Trở Về (6)

Ngày đăng: 08:36 30/04/20


Đông Nhạc đại lục.



Trên thần đàn, một người nam tử đang ngồi xếp bằng (*), đôi mắt vốn đang khép lại đột nhiên mở to, sắc mặt hắn ta dần trở nên khó coi, nụ cười tràn đầy hàn ý treo ở khóe miệng.



"Lại có người động vào trận pháp của ta!"



Hắn lạnh lùng cười một tiếng, nụ cười tràn đầy sự trào phúng: "Huyền Vũ Linh Tiêu, lúc đó ngươi đã cự tuyệt trở thành tọa kỵ của bản thánh thì ngươi cũng chỉ có thể ở trong trận pháp của bản thánh cho đến khi tính mạng của ngươi kết thúc! Cho dù là kẻ nào cũng không thể cứu được ngươi!"



"Ai muốn cứu ngươi đều phải chết!"



"Rầm!" Giữa bạch quang, Cố Nhược Vân cảm nhận được có một tia lực lượng cường đại đang đâm vào lồng ngực của nàng, bước chân nàng phải lùi về sau mấy bước, một vệt máu từ khóe miệng tràn ra. Giờ phút này, nàng không quan tâm được điều gì nữa, vội vàng dùng toàn bộ tinh thần của mình để chống lại công kích từ trận pháp đánh tới.



- A a a!



Bỗng nhiên, một tiếng kêu tê tâm phế liệt đột nhiên vang lên. Tiếng kêu truyền ra từ bên trong thạch thất càng lớn hơn, đến mức toàn bộ Hạ gia đều nghe được rõ ràng.




"Linh Tiêu, mạng của ngươi cũng nên kết thúc ở đây! Bản thánh để ngươi sống lâu như vậy, ngươi không những không cảm tạ bản thánh đã khoan dung độ lượng mà còn dám bỏ trốn. Lần trước, ngươi dùng thế thân để thay thế mình nhận trừng phạt của bản thánh, bản thánh có thể không tìm ngươi để tính sổ. Lần này, ngươi lại dám tìm tới những người này."



"Linh Tiêu, nếu đây đã là lựa chọn của ngươi, vậy bản thánh sẽ cho ngươi trải nghiệm thử cảm giác dẫn lửa thiêu thân (**) là như thế nào!" Giọng nói của nam nhân đó vô cùng lạnh lùng, giống như là một đế vương cao quý, cao cao tại thượng, bễ nghễ chúng sinh (***).



Nhưng mà… Sau khi giọng nói của người nam nhân đó truyền đến, một cơn giận giữ mãnh liệt lại từ trong thân thể Cố Nhược Vân phát ra, ngữ khí lạnh lẽo, tràn đầy sát ý: "Là ngươi! Hóa ra chính ngươi là người đã đả thương Thanh Long bọn họ!"



Giọng nói của tên này, cho dù là cách đó ngàn năm, vạn năm, nàng đều không thể quên. Nếu không phải hắn, Tử Tà sẽ không phải biến thành trứng Phượng Hoàng! Nếu không phải hắn, Thi Vân cũng sẽ không tồn tại!



"Ha ha ha…"



Thanh âm kia tràn đầy tiếng cười cuồng tiếu (****), theo tiếng cười cuồng tiếu của hắn, Cố Nhược Vân cảm giác được thân thể hơi nặng xuống, thiếu chút nữa là bị tê liệt. Ngay trong khoảnh khắc nguy nan đó, một cánh tay từ phía sau duỗi tới, kéo lấy, ôm chặt nàng vào ngực.



Cùng lúc đó, uy áp kia cũng biến mất, bạch quang chậm rãi phân tán, trong thạch thất một lần nữa lại khôi phục sự tĩnh lặng.




Chỉ là…trông thấy Thiên Bắc Dạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, Cố Nhược Vân không khỏi giật nảy mình.



Dù nam nhân này đã từng phẫn nộ như thế nào thì cũng không bằng giây phút này, hắn như vừa mới từ Địa Ngục đi ra, toàn thân đều lộ ra một cỗ hơi thở âm trầm, đôi mắt đỏ vốn đã làm người khác phải khiếp sợ giờ đây lại càng đỏ rực, gương mặt tuyệt thế bị sự rét lạnh bao phủ.



Dù nơi đây không có gió nhưng một thân hồng y của hắn vẫn bay lên, mái tóc bạc bay lượn, sát ý nồng đậm hiện ra, khiến người ta không rét mà run. Cố Nhược Vân có cảm giác, nếu như tên kia đang ở nơi này, Thiên Bắc Dạ nhất định sẽ đem hắn chặt ra thành tám khối! Không! Có lẽ chặt ra thành tám khối còn chưa đủ! Trên người gia hỏa này sát khí quá mãnh liệt, thật không biết rằng hắn với nam nhân kia có thâm cừu đại hận gì.



"Thiên Bắc Dạ, xem ra ngươi đã nhớ ra ta là ai. Ha ha ha… Không ngờ rằng, người nam nhân trước kia hô phong hoán vũ như ngươi cuối cùng lại trở thành một ma đầu! Chẳng lẽ ngươi đã quên mất tại sao tóc mình lại biến thành như vậy? Chậc chậc, ngươi bây giờ đã không còn là ngươi trước đây nữa rồi."



***



(*) Ngồi xếp bằng: ngồi khoanh chân (để tu luyện)



(*) Dẫn lửa thiêu thân: chơi với lửa có ngày bị chết cháy, ý gần giống như tự tìm đường chết.



(***) Bễ nghễ chúng sinh: nhìn mọi người chỉ bằng nửa con mắt.



(****) Cuồng tiếu: cười như điên, cười lớn.