Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 746 : Diệt Tiên Địa (3)

Ngày đăng: 08:36 30/04/20


Tiên chủ nói không sai.



Trên đại lục này, người nào mạnh, lời người đó nói chính là chân lý.



Nếu đối phương là một Võ Tôn cao cấp, dù ngươi có một trăm Võ Tôn cấp thấp đi nữa, tuyệt đối cũng không thể là đối thủ của hắn.



Trừ phi trong tay có một loại Linh Khí nghịch thiên.



Nhưng thân là Tiên chủ của Tiên Địa, mà Tiên Địa có nội tình nhiều năm như vậy, Tiên chủ như sao có thể đơn giản được.



Bởi vậy mới nói, Cố Nhược Vân căn bản không phải đối thủ của hắn.



- Dừng tay!



Thiên Khải Tôn Giả rốt cuộc cũng không nhìn được nữa, vọt ra khỏi đám người, thân ảnh già nua hóa thành một đạo cuồng phong bay đến hướng Tiên chủ kia.



Tiên chủ lạnh lùng nhìn một cái, sau đó vung tay lên đánh một quyền về phía lồng ngực của Thiên Khải Tôn Giả, khiến thân thể hắn cũng phải lui lại một chút.



- Người Linh Tông cũng muốn xen vào chuyện người khác sao?



Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thiên Khải Tôn Giả, Tiên chủ cười lạnh một tiếng:


- Ngươi...



Thiên Khải Tôn Giả tức giận đến cả người run rẩy, còn muốn nói thêm gì nữa thì lại nghe được âm thanh không nặng không nhẹ của Cố Nhược Vân.



- Thiên Khải Tôn Giả, chuyện này không liên quan đến ngươi, cũng không cần Linh Tông ra mặt.



Trong gió đêm, nữ tử giơ thanh kiếm trong tay lên, dung nhan tuyệt mỹ lạnh dần đi:



- Tiên Địa, bất kể trước đây các ngươi làm gì, ta đều có thể nhịn, nhưng điều duy nhất không thể, chính là các ngươi làm tổn thương những người mà ta muốn bảo vệ! Bởi vậy...



Nàng dừng một chút, trên khuôn mặt không chút biểu lộ nào:



- Hôm nay, ta nhất định phải hủy Tiên Địa của các ngươi!



- Haha, vậy ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có năng lực đó không đã!



Tiên chủ cười to hai tiếng, tiếng cười lạnh lùng đến cực điểm, khiến người xung quanh không tự chủ lui lại mấy bước, để trống một vị trí vô cùng lớn ở giữa, sợ cuộc chiến của hai người sẽ làm mình bị thương.



"Oanh!"



Khí thế trên người Tiên chủ bắt đầu phát tán, hắn như có như không đứng giữa màn sương trắng, lạnh lùng mà vô tình.



Trong tay hắn hiện lên một thanh trường kiếm màu trắng, thanh kiếm đó tỏa ra một luồng khí vô cùng lạnh lẽo, ngay sau đó soát một tiếng, lao đến trước mặt Cố Nhược Vân.



Thân ảnh cao lớn lập tức vây quanh thân thể thanh mảnh của nàng, người nam nhân nở nụ cười lạnh chậm rãi rơi xuống.