Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 913 : Tự Rước Lấy Nhục (Năm)

Ngày đăng: 08:39 30/04/20


Edit: Kaylee



Tá Thượng Thần giật mình, rất nhanh đã khôi phục như ban đầu, con ngươi u oán kia nhìn Cố Nhược Vân, trên mặt tràn đầy ủy khuất: "Tiểu Vân Nhi, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngươi vậy mà còn không biết ta là người như thế nào? Quả nhiên là làm cho người ta thương tâm."



"Ta là hỏi thân phận của ngươi," Cố Nhược Vân tựa tiếu phi tiếu: "Tứ hoàng tử Chu Tước quốc Tây Linh đại lục, thiếu chủ Huyền Âm Điện, còn có......... Trong Đệ Nhất thành cũng có một Huyền Âm Điện, Huyền Âm Điện kia lại quan hệ như thế nào với ngươi?"



"Tiểu Vân Nhi, ngươi suy nghĩ nhiều," Hai tay Tá Thượng Thần ôm cái ót, mắt hoa đào lười nhác liếc nhìn Cố Nhược Vân, khóe môi mỉm cười nói: "Huyền Âm Điện của ta ở Tây Linh đại lục, về phần Huyền Âm Điện Đệ Nhất thành không có quan hệ với ta, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, sao ta có bản lĩnh phát triển Huyền Âm Điện đến Đệ Nhất thành?"



"Phải không?" Đôi con ngươi trong suốt của Cố Nhược Vân giống như có thể thấy rõ tất cả, nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu nghiệt lười nhác kia của Tá Thượng Thần: "Nếu ta nhớ không lầm mà nói, lêqquyýđôn ngươi chính là thiếu chủ Huyền Âm Điện, còn có một điện chủ Huyền Âm Điện không biết tung tích, thậm chí chưa từng xuất hiện trong mắt người trên đời, không biết vị điện chủ Huyền Âm Điện kia lại ở nơi nào."



Tá Thượng Thần không thể không bội phục đầu óc của Cố Nhược Vân, thế nhưng nhanh như vậy đã liên tưởng hai cái Huyền Âm Điện đến cùng nhau.



Nhưng mà, hắn tuyệt đối không có khả năng thừa nhận!



Đây là mệnh lệnh của sư phụ! Sư phụ từng báo cho hắn, lúc chưa tới thời cơ không thể để cho Tiểu Vân Nhi biết, cho nên hắn cũng chỉ có thể lén gạt nàng. Dù sao hắn không dám cãi lại mệnh lệnh của sư phụ.



"Sư phụ ta đã qua đời."



Tá Thượng Thần nhún vai, ý cười lười nhác, không chút cảm thấy nguyền rủa sư phụ của mình có cái gì không đúng.


Ở khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng trưởng lão xuất hiện, Hoàng Phỉ Phỉ vội vàng đi lên nghênh đón, lqđ trên mặt mang theo vẻ sốt ruột: "Cha, thế nào? Hắn nói như thế nào? Có nguyện ý cưới con hay không? Còn có thực lực của hắn là ở cảnh giới nào?"



Nhìn vẻ gấp gáp của nữ nhi nhà mình kia, Hoàng trưởng lão lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.



"Hắn cự tuyệt."



Ầm!



Chữ này giống như sét đánh, đánh Hoàng Phỉ Phỉ lui về sau mấy bước, sắc mặt của nàng ta vô cùng trắng bệch, ánh mắt bi bi thiết thiết nhìn Hoàng trưởng lão.



"Cha, người nói hắn cự tuyệt? Có phải hắn không thích ta hay không?"



Thần thái của Hoàng Phỉ Phỉ làm lòng Hoàng trưởng lão đau xót, vội vàng trấn an nói: "Không, không phải như vậy, là hắn cảm thấy thân phận của mình quá mức hèn mọn, không xứng với con mới cự tuyệt."



Nghe vậy, sắc mặt của Hoàng Phỉ Phỉ nhưng là dễ nhìn hơn rất nhiều, vẫn là hỏi: "Cha, người nói là thật sự, không phải hắn chướng mắt con, mà là cảm thấy mình không xứng với con?"



"Không sai."



Hoàng trưởng lão gật gật đầu.



Dù sao lão đã quyết định, vì nữ nhi của mình, cũng nhất định phải có được Dược Tông, lúc đó nam nhân kia chỉ biết khóc cầu mình gả nữ nhi cho hắn.