[Dịch] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1104 : Nàng là Cố Nhược Vân? 3
Ngày đăng: 04:02 21/08/19
" Không xong! Thật vất vả mới thấy được chân dung chủ nhân chân chính của Dược Phủ, ta lại quên mất đi lấy lòng nàng, nói không chừng còn có thể được một hai viên đan dược!"
Tức khắc, một đạo âm thanh bừng tỉnh đại ngộ vang lên.
Những người khác cũng một bộ dáng hối hận, một cơ hội tốt cứ như vậy bị bọn họ từ bỏ!
Nghe được âm thanh nghị luận sôi nổi của mọi người, tức giận của Lam Chước đều biến mất, chỉ dùng đôi mắt ngốc lăng nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, dưới ánh nắng dung nhan hắn trắng bệch vô cùng, trong mắt tràn đầy thần sắc hối hận.
Nữ nhân này thật sự là Cố Nhược Vân?
Nhưng chính mình, cư nhiên đắc tội người mình muốn lấy lòng!
Chỉ cần nghĩ đến sự thật này, Lam Chước cảm giác có một bàn tay hung hăng nắm lấy trái tim hắn, làm hắn khó chịu đến cực điểm.
" Khó trách, khó trách nàng không đem ta để vào mắt, nguyên lai nàng chính là Cố Nhược Vân! Vì cái gì Bạch Âm cô nương muốn gạt ta? Không được! Ta cần phải tìm Bạch Âm cô nương hỏi cho rõ ràng!"
Ánh mắt Lam Chước nhìn hướng Cố Nhược Vân rời đi lần nữa, dưới ánh mắt khinh miệt của một đám người nhanh chóng rời khỏi đường phố, hướng Lam gia vội vàng mà đi.....
Hậu viện Lam gia.
Một tòa sương phòng tôn quý xa hoa, Bạch Âm ngồi trước bàn, tự rót cho mình một chén trà nóng, nàng nhìn khói trắng trên chén trà lượn lờ bay lên, trên khuôn mặt lạnh băng hiện lên một tia tàn nhẫn.
" Cố Nhược Vân!"
Hiện giờ chỉ cần nhắc tới ba chữ này, nàng liền hận nghiến răng nghiến lợi, cảm giác ghen ghét giống như vạn tiễn xuyên tim.
" Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống!"
Mọi chuyện bên trong Dược Phủ, cũng truyền tới tai Bạch Âm.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Cố Nhược Vân có thể sống ra khỏi biển lửa, còn đi tới Chủ Thành!
Bất quá, vô luận như thế nào, nàng cũng không để nữ nhân này sống sót!
" Phanh phanh phanh!"
Đúng lúc này, một đạo tiếng đập cửa truyền vào.
Bach Âm ổn định lại tâm tư, lần nữa khôi phục lạnh nhạt như trước, lãnh đạm nói: " Vào đi."
Kẽo kẹt.
Cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Âm liền nhìn đến sắc mặt thập phần khó coi của Lam Chước.
Nàng hơi nhíu nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu, lạnh giọng hỏi: " Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Âm thanh Bạch Âm tựa như gió lạnh của mùa đông khắc nghiệt, lạnh đến thấu xương.
" Bạch Âm cô nương," Lam Chước hít sâu một hơi, cuối cùng nâng đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt băng lãnh của mỹ nhân trước mặt, nói: " hôm nay trên đường phố ta gặp một người, ngươi đoán xem là ai?"
Sắc mặt Bạch Âm hiện lên tia không kiên nhẫn, âm thanh càng thêm lạnh nhạt: " Vô luận ngươi gặp được ai, ta đều không hứng thú muốn biết."
" Không, Bạch Âm cô nương nhất định có hứng thú với người này," con ngươi Lam Chước lập lòe vài cái, nhưng mà thần sắc tái nhợt trên mặt không có giảm đi, " Niệm Dạ! Hôm nay ta thấy được Niệm Dạ! Ta căn bản không nghĩ đến nàng còn sống, hơn nữa ta còn nghe nói, nàng tên thật là Cố Nhược Vân!"
Nếu Bạch Âm cùng Cố Nhược Vân có thù oán, nàng khẳng định biết thân phận chân chính của Cố Nhược Vân.
Nhưng Lam Chước không nghĩ tới chính là, Bạch Âm lại không nói đến điểm này, làm hắn giúp nàng báo thù!
Nếu sớm biết thân phận chân chính của Cố Nhược Vân, cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám làm như thế!
Bạch Âm nở nụ cười, tươi cười không một chút độ ấm, băng lạnh như cũ: " Không sai, nàng đúng là Cố Nhược Vân! Thì tính làm sao? Nàng đắc tội Hồng Liên lãnh địa là sự thật!"