[Dịch] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 27 : chương 27
Ngày đăng: 03:51 21/08/19
Edit: kaylee
Nhưng mà, trong phút chốc khi Cố Nhược Vân nhìn đến Linh Khí, mới hiểu được vì sao cái thanh thần khí này có thể ở trong trận pháp của Luyện Khí Tông lâu như vậy mà không ai có ý đồ với nó.
Nói như thế nào đây? Thanh kiếm này quả thật là Linh Khí, chính là đáng tiếc cái thanh Linh Khí này sớm đã bị mài mòn, mặt ngoài rỉ sét loang lổ, thật giống như một cao thủ mất đi linh lực, cùng người thường không có chỗ nào khác nhau.
Đương nhiên, đó là đối người bình thường mà nói.
Cố Nhược Vân là ai? Thiên tài Đông Nhạc đại lục, đứng đầu Thượng Cổ Thần Tháp, muốn cứu trở về cái thanh Linh Khí đã từng uy phong lẫm liệt này, cũng không tính là vấn đề gì, chỉ là cần một chút thời gian mà thôi………..
"Tử Tà, vừa vặn trên tay ta không có vũ khí, tuy rằng cái thanh Linh Khí này đã mất đi linh lực rồi, nhưng mà so với vũ khí thong thường thì cường hơn, hơn nữa, vừa rồi cổ linh khí cường đại kia hẳn là khi ta tu luyện không cẩn thận bị nó hấp thu vào, cho nên mới chỉ dẫn ta đến chỗ này!"
Trong linh hồn truyền đến một trận lặng im, thật lâu sau, giọng nói của Tử Tà mới truyền tới bên tai Cố Nhược Vân.
"Vậy ngươi cầm đi trước, về sau sẽ tìm cái càng cao cấp hơn, tuy rằng cái thanh này cũng là Linh Khí, nhưng là cấp thấp nhất, không phù hợp với thân phận của ngươi."
Khóe miệng của Cố Nhược Vân nhịn không được mà co rút, bất đắc dĩ che trán.
Người này coi Linh Khí là cải trắng à? Một thanh Đê Giai Linh Khí là đủ khiến cho rất nhiều cao thủ tranh đoạt, huống chi còn là Cao Giai Linh Khí?
"Đi thôi, ta tu luyện đã không sai biệt lắm, cũng là thời điểm rời đi."
Ở ngoài sơn động, không biết khi nào đã vây quanh rất nhiều người, sau khi nhìn thấy Cố Nhược Vân từ trong sơn động đi ra, đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, rồi sau đó trong đám người truyền ra một âm thanh chất vấn.
"Cố Nhược Vân, ngươi phế vật này vì sao ở trong này? Vừa rồi ta cảm nhận được sơn động truyền đến dao động khác thường, khẳng định có bảo vật gì xuất thế, mau giao bảo vật ra đây, có lẽ ta có thể lưu lại một cái mạng của ngươi!"
Cố Nhược Vân mày nhíu lại, theo âm thanh nói chuyện nhìn về phía thiếu niên áo xanh trong đám người, khóe môi giương lên một độ cong nhỏ.
"Nhi tử của Hộ Bộ Thị Lang, người hầu nhỏ của vị tiểu thiếu gia Lăng gia kia, vừa rồi ngươi nói phế vật là ai?"
Thiếu niên cười lạnh một tiếng: "Ta còn có thể nói ai? Không phải người người đều biết ngươi là phế sài sao? Cố Nhược Vân, thức thời thì giao bảo bối ra đây, nếu không, bản công tử tất sẽ làm cho ngươi quỳ xuống dập đầu, dù sao ngươi chết ở chỗ này, ca ca ngươi cũng sẽ không biết, ha……..."
Ha.... ........
Tiếng cười cuối cùng còn chưa hết, tất cả mọi người nghe thấy ‘phịch’ một tiếng, thân thể thiếu niên hóa thành một vệt ánh sáng, ‘hưu’ một cái bay lên trên không trung, lại hung hăng té xuống.
Những người còn lại đầu giống như cứng ngắc, từng chút chuyển qua, cuối cùng dừng ở trên thân thể gầy yếu của Cố Nhược Vân.
Chỉ thấy nàng giống như không có việc gì chuyển động cánh tay, nhìn cũng không nhìn thiếu niên trên đất một cái.
"Hắn thực lực cũng không tệ, một chưởng này chụp đi làm tay của ta đều đau rồi."
Phải biết rằng, tuy rằng thiếu niên là người hầu của Lăng tiểu thiếu gia, nhưng thực lực cũng không kém hơn tiểu thiếu gia, cũng là Tụ Khí cấp năm, phế vật Cố Nhược Vân này mới đến cấp ba, lại có thể một cái tát liền chụp bay hắn?
Nhưng nàng còn nói hắn thực lực không sai, làm hại tay của nàng đều đánh đau……...
Nữ tử này xác định bản thân là đang khen người chứ không phải là đang tổn hại người?
"Đúng rồi," Cố Nhược Vân