[Dịch] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 466 : Ăn gian (bốn)
Ngày đăng: 03:56 21/08/19
Thiên Khải Tôn Giả cũng nhịn không được nhíu mày, có vẻ hơi lo lắng. Mà trông thấy dáng vẻ này của ông, trong lòng Bạch Hướng Thiên càng thêm xác định kết quả tỷ thí, trên khuôn mặt già nua vốn lạnh lùng cao ngạo bất giác mang theo vẻ rất đắc ý.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh một nén nhang sắp sửa cháy sạch, hai phương chiến đấu trên lôi đài cũng dần dần bắt đầu thở hổn hển.
Lúc này Thanh Vân đã không giống lúc ban đầu còn có thể chống cự công kích của Khinh Linh, hoàn toàn bị chịu đánh, còn không có cơ hội đánh trả.
Đây chính là sự khác nhau giữa một võ giả tiến vào Võ Vương cao cấp đã lâu và một người vừa đột phá.
"Ôi, chúng ta vẫn là nhìn hai cái lôi đài khác đi, thắng thua bên này quả thực không hề có chút hồi hộp nào, không có ý tứ."
Quần chúng vây xem lắc lắc đầu, xoay người muốn đi xem lôi đài khác.
Đúng lúc này, Thanh Vân bỗng nhiên lấy ra một viên đan dược từ trong ống tay áo nuốt xuống, chỉ trong nháy mắt, thân thể vốn vết thương chồng chất của hắn lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khôi phục, sau đó hắn lại lần nữa lấy ra một viên đan dược, sau khi nuốt xuống đan dược này, linh lực lúc trước bị hao hết đã khôi phục tràn đầy ở trong khoảnh khắc.
"Lại đến!" Thanh Vân lau mồ hôi trên trán, nhìn Khinh Linh, nói.
Ầm!
Đám người lập tức chấn động, giống như là không dám tin trừng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú kia, biểu cảm kia khiếp sợ giống như là phát hiện đại lục mới.
"Vừa rồi hắn ăn cái gì vậy? Vì sao bỗng chốc chữa khỏi vết thương trên thân thể, hơn nữa còn khôi phục đầy linh lực?"
"Trời ạ, ta nghe nói ngoại tôn nữ của Đông Phương thế gia chính là chủ tử Cố Nhược Vân của Bách Thảo Đường, chẳng lẽ thứ giống như đường đậu hắn vừa ăn kia chính là đan dược?"
"Đan dược? Chính là đan dược đã biến mất mấy vạn năm? Trời của ta, đan dược này quả nhiên rất thần kỳ, khó trách rất nhiều người trên đại lục đều muốn tranh đoạt!"
Giờ này khắc này, sắc mặt Khinh Linh vô cùng khó coi, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thanh Vân: "Ngươi ăn gian!"
Thanh Vân khinh thường bĩu môi: "Ta ăn gian thế nào ? Nếu ở trong chiến đấu chữa trị thân thể cũng coi như ăn gian mà nói, vậy ngươi cũng có thể dùng loại phương pháp ăn gian này, ngươi không phải đệ tử Y Môn sao? Nghe nói Y Môn có y thuật siêu tuyệt, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy cũng làm không được? Chậc chậc, một khi đã như vậy, vậy các ngươi vẫn đừng xưng là Y Môn , sửa là Quỷ Môn đi."
"Ha ha!"
Lời nói này vừa dứt, phía dưới tràn ngập tiếng cười.
Quỷ Môn? Phỏng chừng trên đời này chỉ có hắn dám nói ra loại lời nói này.
"Ngươi muốn chết!" Khinh Linh tức giận rồi, trong mắt giống như có lửa giận có thể phun ra: "Y Môn ta thần thánh tôn quý, nào phải người như ngươi có thể vũ nhục? Phàm là kẻ vũ nhục Y Môn ta, đều phải chết!"
Xôn xao!
Khinh Linh nắm chặt kiếm trong tay, thân mình giống như tia chớp nhằm về phía Thanh Vân, trong mắt của nàng tràn đầy sát khí, tất cả linh lực đều thông qua lòng bàn tay hội tụ đến phía trên thân kiếm, sau đó dùng hết toàn lực vung về phía Thanh Vân.
Bởi vì linh lực bị tiêu hao, hiện tại Khinh Linh chỉ có thể dùng hết toàn lực giao tranh, thành bại đều chỉ dựa vào một kích cuối cùng này!
Nhưng mà nàng tin tưởng, cho dù Thanh Vân đột phá đến Võ Vương cao cấp, cũng tuyệt đối không cách nào thừa nhận công kích cuối cùng của mình!
"Đi tìm chết đi, ngươi đi tìm chết cho ta! ! !"
Ầm!
Hai kiếm chạm vào nhau, một luồng ánh sáng cường đại nổ tung ra, Khinh Linh mở to hai mắt, nhìn Thanh Vân ngăn cản công kích của mình, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Làm sao có thể?
Một chiêu mình dùng hết toàn lực, vậy mà bị cản!
Hiện giờ nàng, hao hết toàn bộ linh lực, lại có thể làm được cái gì?
Tức giận, thù hận, xấu hổ, ba loại cảm xúc này đồng thời xuất hiện ở trên khuôn mặt của Khinh Linh, càng là nghĩ đến mình sẽ bại bởi Thanh Vân ở trước mắt bao người, lòng của nàng lập tức hung hăng run lên, cắn chặt môi nảy sinh ác độc nhìn hắn.