[Dịch] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 565 : Uy hiếp (một)
Ngày đăng: 03:57 21/08/19
"Muội muội tốt của ta," Mộ Dung Nhu Nhi tiến đến bên tai Mộ Dung Yên, khóe môi nâng lên một chút tươi cười, mềm nhẹ nói: "Hiện tại ngươi mới phát hiện bộ mặt thật của ta có phải quá muộn hay không? Từ nhỏ đến lớn, chỉ bởi vì ngươi là đích nữ, mới được gia gia sủng ái, ta chỉ là nữ nhi của một tiểu thiếp, vì vậy ông mới không để ta ở trong lòng! Nhất là —— "
Ả dừng một chút, cười lạnh tiếp tục nói: "Ngươi luôn luôn đều là thiên tài, từ nhỏ, ánh sáng của ngươi đã che lấp dịu dàng của ta, ta vì không để bị người bắt nạt, mới tiếp cận ngươi, đáng tiếc ngươi chính là kẻ ngu xuẩn! Rõ ràng có được tài năng kinh thương, lại cho ta tất cả công lao đều! Cũng thu liễm ánh sáng của mình! Nhưng mà ngươi biết không? Từ nhỏ tới giờ ta vẫn luôn không thích ngươi, dựa vào cái gì bởi vì ngươi là nữ nhi của chính thất, ta chỉ là tiểu thiếp sinh ra, nhất định phải nhường ngươi!"
Ả hận!
Như thế nào có thể không hận?
Đều là một phụ thân sinh, cũng chỉ bởi vì một người là đích, một người là thứ xuất, đãi ngộ lập tức khác biệt như trên trời dưới đất.
Nhưng mà, mặc dù ả không có tư cách lựa chọn mẫu thân của mình, lại có năng lực, mưu một tương lai sáng rọi vì bản thân!
Hình như thích nhìn thấy dáng vẻ hai mắt phun lửa của Mộ Dung Yên, Mộ Dung Nhu Nhi nở nụ cười, tươi cười kia mang theo thù hận và sát khí: "Mộ Dung Yên, vì sao Linh Thú kia không có giết ngươi? Ngươi dựa vào cái gì để sống trên đời? Nếu ngươi chết, thì sẽ không có nhiều việc như vậy ! Mộ Dung thế gia cũng sẽ không có nhiều tranh cãi như vậy!"
"Mộ Dung Nhu Nhi, đừng quên, lúc trước sư huynh của ta cũng đi cùng với ta, ngươi dùng mưu kế làm cho Linh Thú công kích chúng ta, có thể nghĩ tới an toàn của sư huynh ta, không phải ngươi thích hắn sao?"
Mộ Dung Nhu Nhi gắt gao nắm chặt nắm tay, hai mắt phun ngọn lửa tức giận.
"Ta vốn không muốn để Lục đại ca đi, là hắn muốn đi cùng ngươi, ta đây cũng không có cách nào, nhưng Lục đại ca là người thông minh, hắn biết nên làm cái gì, ngươi đừng xem Lục đại ca thật quan tâm ngươi, kỳ thực nhân tính (bản tính con người) đều là giống nhau, cho dù thích một người cỡ nào, cũng tuyệt đối sẽ không vì người kia mà đi tìm chết, trên đời này không có một người ngu xuẩn nguyện ý vì những người khác mà trả giá sinh mệnh!"
Mộ Dung Nhu Nhi cười lạnh một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người Mộ Dung Yên, giờ khắc này, ả lộ ra tất cả lửa giận và không cam lòng đè nén trong lòng ả.
"Mộ Dung Yên, đừng cho rằng ta không biết ngươi để cho bằng hữu của ngươi đi phòng của gia gia đã năm ngày, chắc hẳn hiện tại Nhị trưởng lão cũng đã nghe nói chuyện này mà đi tìm nàng phiền toái, nhưng ta sẽ cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, hiện tại ngươi lập tức đi ra ngoài chứng minh bệnh của gia gia có liên quan với ngươi, là ngươi cấu kết với hai người ngoài kia muốn mưu hại gia gia, cuối cùng, vì sám hối nên ngươi giao ấn giám của gia chủ cho ta, lại tự kết thúc sinh mệnh! Như thế, ta mới sẽ bỏ qua cho gia gia!"
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, nàng nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, khi lại mở mắt, chậm rãi nói: "Thời gian năm ngày không sai biệt lắm đã đến, Cố cô nương hẳn là đã chữa khỏi cho gia gia, Mộ Dung Nhu Nhi, uy hiếp của ngươi với ta mà nói là vô dụng."
"Chữa khỏi? Ha ha ha!" Mộ Dung Nhu Nhi điên cuồng cười hai tiếng, thần thái kia không bao giờ nhu hòa giống như lúc ban đầu nữa: "Mộ Dung Yên, ta biết ngươi đi hiệu thuốc Mộ Dung thế gia lấy ngân châm cho nữ nhân kia, nhưng mà ngươi hẳn là không biết đi, llêqquýddôn độc trên người gia gia tuyệt đối không thể đụng vào bạc, nếu không, trong vòng năm ngày tất nhiên sẽ độc phát bỏ mình! Ngươi nghĩ rằng vì sao ta phải chờ ngươi năm ngày lại tới tìm ngươi?"
Trên mặt của ả mang theo tươi cười khinh thường, khinh miệt nhìn xuống nữ tử phía trước mình.